[justify]Tôi là một kiến trúc sư, vợ tôi là một nhân viên kế toán của một công ty sữa. Cuộc sống gia đình không phải giầu có nhưng với mức lương hai vợ chồng kiếm được hàng tháng cũng dư giả và nuôi con ăn học.[/justify]
[justify]Cuộc sống của chúng tôi vốn rất hạnh phúc… khi tôi luôn là người đàn ông biết chăm lo cho gia đình, còn vợ tôi cũng biết vun vén cho hạnh phúc của mái ấm bé nhỏ này.[/justify]
[justify]Thế rồi, tầm ba tháng đổ lại đây, tôi nhận thấy có những thay đổi rất lạ ở vợ mình. Cô ấy thường về nhà muộn hơn ngày trước, những bữa cơm giờ đây toàn thức ăn mua sẵn, không còn những món vợ tôi tự tay vào bếp làm thơm nức và nóng hổi như trước đây nữa… Rồi lời ăn tiếng nói, khi thì gắt gỏng ầm ĩ, khi thì nhẹ nhàng, nũng nịu như một đứa trẻ…[/justify]
[justify]Nhưng thay đổi đến mức "báo động" là khi tôi thấy tầm 9 giờ tối, vợ tôi lại mang quần áo và điện thoại vào nhà tắm để thay đồ, rồi thi thoảng lại có tin nhắn đến, cô ấy giấu diếm tôi đọc xong rồi xóa vội đi… và điều đáng buồn nhất là cô ấy không hứng thú với chuyện chăn gối như trước đây nữa. Mỗi lần tôi đòi hỏi, cô ấy lại bình thản "trả nợ" như bổn phận và trách nhiệm, chứ không còn những khao khát, ham muốn của một người phụ nữ vốn có "nhu cầu" cao như trước đây nữa.[/justify]
Sau mỗi lần tan sở, vợ tôi và tên trưởng phòng kia lại kéo nhau vào nhà nghỉ (Ảnh minh họa)
[justify]Tôi gặng hỏi cô ấy về những lý do "Vì sao em hay đi làm về muộn"; "Em hay nhắn tin với ai mỗi tối" hay "Tại sao lúc tắm, em lại mang điện thoại vào nhà tắm để làm gì?"… thì cô ấy bảo tôi tọc mạch và nói "Lương em cao hơn thì đòi hỏi em phải có trách nhiệm nhiều hơn với công ty" ; "Em lên chức dĩ nhiên là có nhiều việc phải làm hơn sau giờ hành chính" và "Em cầm điện thoại vào nhà tắm lỡ có đồng nghiệp gọi còn kịp trả lời họ"… "Giờ đây, em đâu phải là nhân viên kế toán bình thường như trước kia nữa nên cuộc sống của em cũng có nhiều thay đổi như thế là chuyện thường mà". Thấy vợ giải thích cũng có lý nên tôi không hỏi thêm điều gì nữa… nhưng trong lòng vẫn có cảm giác hoài nghi, lo lắng.[/justify]
[justify]Một hôm, khi vợ đang tắm thì tôi đang định vào nhà tắm để lấy chiếc kính bỏ quên trên giá gương. Khi tôi chuẩn bị mở cửa vào thì bất ngờ nghe thấy tiếng của cô ấy. "Chẳng nhẽ cô ấy lại nói chuyện một mình?"… tôi tò mò nên áp sát tai vào nhà tắm để nghe cho rõ hơn "Ngày mai không được đâu anh ạ! Dạo này chồng em hay hỏi em tại sao về muộn… Nếu cứ như thế này, em sợ anh ấy sẽ biết mất"… "Thôi anh ạ! Để ít hôm nữa, anh em mình đi đâu đó xa xa tí, chứ ở gần tai mách vạch rừng, có ai biết được thì không hay đâu"… Lúc ấy, tôi chỉ muốn xông vào cho cô ấy vài cái bạt tai… nhưng rồi, lý trí thôi thúc tôi không được làm như vậy. Và tôi quyết định sẽ làm mọi chuyện cho ra nhẽ…[/justify]
[justify]Thứ 7 tuần sau, cô ấy bảo tôi "Chiều nay em phải ở lại cơ quan làm thêm. Anh ở nhà chăm sóc con và ăn uống cho cẩn thận nhé! Nếu tối em về muộn không nấu cơm được thì anh ra ngoài phố ăn tạm cái gì nha!". Tôi vẫn giả vờ vui vẻ: "Em cứ đi đi. Để anh ở nhà trông con cho. Em cứ làm tốt công việc của mình đi nhé, không phải lo cho anh và con đâu".[/justify]
[justify]Vợ đi tầm 10 phút, tôi cũng ôm con về nhà mẹ đẻ nhờ mẹ trông, rồi tôi lao xe đến cơ quan cô ấy để "thăm dò tình hình".[/justify]
[justify]Tôi ngồi ở quán trà đá gần kề công ty vợ tôi đang làm việc. Đang nhâm nhi ngụm trà thì có vài anh bạn kề bên đang nói chuyện với nhau rất rôm rả. Họ nói hết chuyện lương lậu ở cơ quan, đến chuyện gia đình ông Sếp này có đứa con gái xinh, ông sếp kia có đứa con trai nghiện… rồi đột nhiên, tôi tối sầm mặt mày khi nghe họ kháo nhau: "Lão Tuấn nhìn thế mà ghê thật. Dạo này lão ta lại cặp kè với con Hiền kế toán đó. Sau mỗi lần tan sở, anh ả lại đèo nhau vi vu đâu đó… và họ ở đâu thì chỉ có trời biết, đất biết, họ biết và cái ga trải giường biết". Nói xong rồi cả ba người đàn ông đó cùng phá lên cười và vỗ đùi đen đét.[/justify]
[justify]Tôi giận dữ cáu tiết. Thật không ngờ khi cô vợ "đảm đang", "ngoan hiền", "nết na" của tôi bây giờ lại trở thành câu chuyện phiếm cho mấy ông bạn đồng nghiệp ở quán trà đá này. Cô ấy đâu biết được, đấy là nỗi sỉ nhục lớn nhất của một thằng đàn ông như tôi? Cũng may, họ không biết tôi là chồng "cái Hiền" đồng nghiệp của họ, không thì tôi chỉ có đường chui xuống đất cho đỡ xấu hổ.[/justify]
Chẳng nhẽ, tôi lại để cô ấy bơ vơ giữa cuộc sống này sao? (Ảnh minh họa)
[justify]Tầm 11h trưa, vợ tôi bắt đầu leo lên xe ông Tuấn trưởng phòng "đi họp". Tôi phóng xe theo khoảng 30 phút thì họ đỗ lại trước cổng một nhà nghỉ sang trọng. "Biết địch, biết ta… tối nay mọi chuyện sẽ rõ" - Tôi tự nhủ và không quên lấy điện thoại ghi lại cho vợ mình những "khoảnh khắc đáng nhớ" này.[/justify]
[justify]Tối. 11h cô ấy bắt đầu về với bộ dạng rất mệt mỏi. Khi cô ấy hỏi "con ở đâu?", tôi vẫn ngọt ngào trả lời "Hôm nay cuối tuần, anh muốn chúng mình vui vẻ một hôm nên đã gửi con cho mẹ rồi". Cô ấy cười nhạt "Em mệt lắm! Để mai nhé!".[/justify]
[justify]Khi vợ tôi tắm rửa xong, tôi đã đợi sẵn cô ấy trên giường. Tôi vẫn đóng vai một người chồng đang khao khát được "yêu"… nhưng thật ra, tôi chỉ muốn biết xem vợ "đối đãi" với mình như thế nào.[/justify]
[justify]Khi cô ấy vừa lên giường, tôi đã quay sang ôm chầm lấy cô ấy và lấy tay kéo mạnh chiếc áo ngủ cô ấy đang mang trên người… nhưng rồi, tôi như chết đứng khi nhìn thấy những vết cắn bầm đỏ xung quanh ngực cô ấy. Bằng chứng ở đó, chẳng thể nào chối cãi, cộng với những hình ảnh lúc trưa đã được tôi ghi trong điện thoại, cô ấy cúi mặt khóc nức nở và rối rít xin tôi tha thứ…[/justify]
[justify]Từ trước đến nay, tôi vốn rất ghét phụ nữ ngoại tình… vậy mà không ngờ, tôi lại lấy phải một cô vợ "ham của lạ" như thế này. Vợ chồng bao năm gắn bó, san sẻ với nhau bao vất vả, lo toan… vậy mà cuối cùng cũng bị người vợ mình yêu thương nhất phản bội. Thử hỏi xem, còn gì đau đớn hơn nữa không?[/justify]
[justify]Trách nhiệm chồng vợ, con cái, tình nghĩa vợ chồng, nội ngoại, tôi không muốn bỏ rơi cô ấy… vì chúng tôi đã từng có những ngày tháng mặn nồng bên nhau, cùng buồn vui chia sẻ trong cuộc sống. Nhưng nếu cứ tiếp tục cuộc sống chồng vợ như thế này thì liệu tôi có được hạnh phúc không?… Vết bầm đỏ trên ngực cô ấy rồi sẽ lành… những nỗi đau, sự ám ảnh trong tôi sẽ không bao giờ xóa được.[/justify]
[justify]Tôi thật sự rất thất vọng về vợ mình… nhưng chẳng nhẽ, tôi lại để cô ấy bơ vơ giữa cuộc sống này? Và cả đứa con nhỏ 2 tuổi của tôi nữa? Nó không thể sống thiếu tình thương của cả bố và mẹ…[/justify]
[justify]Tôi biết làm sao đây với hạnh phúc gia đình đang trên đà của sự đổ vỡ?[/justify]