Tôi sợ lắm khi đồng tiền lên tiếng… (ảnh minh họa) |
Chúng tôi quen nhau khi là sinh viên năm thứ nhất đại học, nàng là sinh viên ngành du lịch, tôi là sinh viên ngành sư phạm. Thời gian này, hai đứa còn nhút nhát, rụt rè, lạ lẫm với cuộc sống nơi thành thị; hai đứa rất cần nhau, nàng cần người để chở che, an ủi, chia sẻ những điều mới lạ của cuộc sống xung quanh, sự mới lạ của giảng đường đại học. Tình yêu của chúng tôi bằng những buổi đi ăn kem, những buổi học bài, những giờ ngồi cạnh nhau, kể cho nhau chuyện buồn vui lớp học.
Chúng tôi cũng thề non hẹn biển, quyết không thay lòng đổi dạ, cho dù ngăn sông cách trở hay núi non ngàn trùng vẫn không thể chia cách. Thấm thoát như thoi đưa, chúng tôi bước vào năm cuối đại học. Suốt ba năm, tình yêu của chúng tôi vẫn tươi đẹp, tình yêu là động lực để chúng tôi cùng nhau tiến bộ, cùng nhau phát triển. Mỗi sáng, tôi chở nàng đi bằng chiếc xe đạp; chiều, hai đứa cùng nhau đến thư viện để đọc sách, học bài; cuối chiều, hai đứa cùng nhau đi ăn kem để giải tỏa những vất vả sau một ngày học mệt mỏi.
Năm cuối, đánh dấu bằng những chuyến đi thực tập, thực tế, là dấu hiệu của tình yêu tan vỡ. Nàng là sinh viên du lịch, việc ăn mặc đẹp, những chuyến đi xa là điều tất nhiên. Nhưng khoảng cách không gian và khoảng cách lòng giữa chúng tôi mỗi lúc ngày càng xa hơn, nàng có nhiều chuyến đi không rõ lý do, vắng nhiều buổi học vô cớ, quen với nhiều người giàu sang. Đối với tôi, nàng từ chối những buổi đi ăn kem, đâu còn nữa những buổi học bài chung, không còn sự tất bật của hai đứa khi sắp đến buổi kiểm tra, ngày thi, câu chuyện hai người trên chiếc xe đạp đến trường chỉ còn là dĩ vãng. Nàng từ chối các cuộc hẹn hò cùng tôi. Thay vào đó, là những cuộc hẹn cùng gã giám đốc công ty du lịch, gã mua cho nàng xe máy gần 100 triệu đồng để tiện đi lại.
Đêm văn nghệ sinh viên, thiếu vắng bóng nàng trên sân khấu, thay vào đó là nàng có cuộc hẹn cùng gã giám đốc. Văn nghệ năm nay, tôi không được xem nàng biểu diễn; dường như trong tôi thiếu và sắp mất cái gì đó quý giá lắm. Tan văn nghệ, tôi cùng chiếc xe đạp lọc cọc đi trên con đường phố se lạnh, khi đi qua một khách sạn loại sang của thành phố thì thấy nàng tay trong tay cùng gã giám đốc vào khách sạn. Tôi đã nhận ra, đồng tiền đã lên tiếng, vì tiền mà nàng đã quên tôi.
Ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau để bày tỏ hết nỗi lòng của nhau. Nàng đã nói lên tất cả lòng nàng. Nàng cho rằng, thời đại ngày nay không còn chuyện hai quả tim vàng cùng một túp lều tranh, tình yêu không là tiếng nói của con tim, mà phải là tiếng nói của đồng tiền; đồng tiền đã lên tiếng, nó bảo nàng nên chọn nó, mà bỏ rơi tôi, bỏ rơi một tình yêu của thời sinh viên được nuôi dưỡng suốt ba năm trời. Vì chữ tiền, tình tôi và em phải đôi ngã phân ly, nàng đã bỏ qua tất cả để theo tiếng gọi của đồng tiền.
Nàng bước lên xe ngoảnh mặt đi. Tôi cùng chiếc xe đạp đi về gác trọ. Lúc này, những tờ giấy bạc mỏng luôn hiện trong tôi, nó chỉ bằng bàn tay mà sức mạnh huyền bí quá, tiếng gọi của nó âm thầm, lặng lẽ nhưng mạnh liệt quá, nó là tác nhân hủy hoại bao nhiêu mối tình đầu đẹp. Thế là, tôi đã nhận ra được uy lực của đồng tiền khi nó lên tiếng là như thế nào? Và cảm giác đó ra làm sao? Tôi đã sợ lắm khi đồng tiền lên tiếng.
[size=4]Tìm đc trên VNexpress thấy hay nên post cho ACE xem 3ahhyes3[/size]