[/size]
[size=3]
[/size]
[size=3]Quen nhau được hai tháng anh dọn về ở gần bên em, mỗi tháng em đều phụ anh tiền nhà. Tháng nào anh cũng mượn em tiền chi tiêu này nọ. Ba năm nay, chưa tháng nào em xài đủ phần tiền mà ba mẹ cho em, có khi mỗi tháng em chỉ còn một phần tư để chi tiêu. Cứ thế rồi dần thành thói quen, anh mượn em mà không bao giờ đưa lại. Và rồi không phải là phụ anh tiền nhà nữa, mà có tháng em phải đóng hết cho anh. Em thì tự nhận mình có khuyết điểm là sống quá tình cảm, tiền bạc có thiếu cũng không sao. Có đôi lúc em tủi thân khi thấy tại sao em lại sống cực khổ với anh thế này, nhưng nghĩ đến chuyện được anh yêu và chăm lo là em thấy lòng được an ủi phần nào. Hạnh phúc của em là thấy anh không lo âu và cố gắng học hành. Hai đứa cũng đã định hướng tương lai vì vậy không có gì để em phải toan tính với anh.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đẹp khi em biết anh vẫn liên lạc với người cũ qua mail chat, lần đó em đã khóc lóc rất nhiều và mọi chuyện giải quyết khi anh hứa sẽ không để em buồn nữa. Bắt đầu từ đó, em biết có cái để mình phải lo lắng nhiều hơn là tiền bạc. Anh cư xử có nhiều thay đổi, nhạt nhẽo hơn, bắt đầu hay so sánh em với người này nọ, hay phàn nàn về cách sống và ăn mặc của em… Em cũng phần nào bực bội vì từ khi quen anh, em thấy không đủ tiền để chi cho việc chăm chút và làm đẹp, em cũng mong anh biết điều với em hơn là chê em này nọ. Rồi lâu lâu anh lại cần một số tiền lớn cho công việc khiến em điêu đứng theo anh. Anh mượn tiền bạn bè khi em không thể giúp, nhưng sau đó em cũng đã trả nợ bạn bè cho anh. Lần nào anh cũng bảo mượn em, nhưng em biết nếu em đưa anh thì khả năng anh trả em dường như không có. Không phải anh không có tiền, mà anh luôn chi xài trước có dư mới trả em, mà có tháng nào anh được dư. [/size] [size=3]
Gần ngày sinh nhật em, em phát hiện anh đi khách sạn cùng nhỏ mà anh nói với em là em gái cùng lớp. Em biết cô ta, và cô ta cũng biết em là bạn gái anh, vậy mà… Lúc ấy cũng là lúc em vừa phá thai và trong giai đoạn theo dõi. Rồi mình chia tay, em cô đơn vô cùng. Hai tuần sau anh quay lại với lời hứa sẽ sống tốt với em. Em tin anh thêm lần nữa vậy. Tuy nhiên anh quay lại với một đống nợ và em là người giúp anh trả. Có phải em đang bị lợi dụng không? Anh nhiều tiền hơn em, nhưng anh không bao giờ dư được. Em thấy buồn.[/size]
[size=3]
[/size]

[size=3]Anh không thể là một người chồng tốt nên em không bao giờ níu kéo… (Ảnh minh họa)[/size]
[size=3]Ngày tháng qua đi cũng chẳng êm đẹp khi em lâu lâu lại bực bội về chuyện lăng nhăng của anh, nó như cái gai trong lòng em, không quên được. Chẳng có gì tồi tệ hơn khi vài tháng sau đó em biết được anh đang quen hai người khác cùng lúc khi quen em, một là người yêu cũ mà anh đã thường xuyên liên lạc được năm tháng, và vì ở xa nên chỉ chat sex với nhau và một là người em gái kết nghĩa mà anh chưa thật sự chấm dứt như lời anh hứa, hai người đã từng nhiều lần quan hệ với nhau ở nhà nghỉ, và hai người đã quen nhau được bảy tháng như lời cô ta nói. Lại biết thêm chuyện anh dùng số tiền em cực khổ để dành đưa anh trả nợ mà dẫn người này người nọ đi chơi. Còn em, lúc nào muốn đi chơi, anh cũng ngọt ngào bảo, anh thương em nên không muốn chở em ra ngoài. Em đã tát anh và bảo anh dọn đi, thật sự em thấy căm thù anh. Anh đi cũng không trả lại tiền em vừa đưa anh để trả tiền trọ, để rồi sau đó em phải mượn tiền bạn bè để chi tiêu.
Em buồn và mỗi đêm xuống cứ khóc, không ai biết em buồn, vì hằng ngày vẫn đi học, vẫn nói cười mà lòng như dao cắt, nghĩa tình gì chứ, anh có bao giờ nhớ đến. Con người anh thật đáng sợ khi mưu toan quá nhiều giữa ba người phụ nữ. Sao anh thành ra thế này. Em hối hận khi yêu thương và tin tưởng nơi anh. Một tháng trôi qua sau khi kết thúc cuộc tình vì bị phản bội, anh cũng chẳng hề hỏi han cuộc sống em hay đả động gì đến tiền bạc anh thiếu em. Rồi thì ba mẹ anh biết mọi việc anh làm và muốn gặp em. Ba mẹ anh dạy anh sống phải có trách nhiệm, có lẽ vì vậy mà anh muốn về bên em. Em đang hận anh thì bỗng chốc yêu thương quay về, em đã quá yếu mềm. Nhưng em lo, em sợ rất nhiều… Anh hứa trước mặt ba mẹ anh và em để em thấy yên tâm. Em đã nghĩ anh thương ba mẹ anh nhiều vậy thì anh sẽ làm tốt lời hứa của mình.[/size] [size=3]
Đã hơn bảy tháng nhưng chuyện tình của em và anh qua bao trắc trở cũng không thuận buồm xuôi gió hơn. Làm lại từ đầu sau bao nhiêu chuyện, điều khó khăn với em nhất là phải quên đi quá khứ. Nhưng niềm tin trong em không còn, anh vẫn một vài lần làm em buồn, cũng lại vì tính lăng nhăng khó chừa. Thật sự có lúc em và anh hạnh phúc tưởng chừng như không gì đánh đổi được. Nhưng sao cứ mỗi lần anh quay về là anh đem theo nợ nần. Cứ mỗi lần giúp anh, em lại lấy bớt phần tiền để dành mua laptop mới ra. Và đến nay em chẳng còn đồng nào để giúp anh thêm nữa thì anh lại ra đi. Thật sự con người thật của anh là thế sao? Anh luôn miệng bảo yêu thương em nhưng lúc này em cần anh thì anh nói không thể sống cùng nhau được đâu vì ta không hợp. Sao anh chẳng hề nghĩ đến cuộc sống của em nhỉ? Giờ đây mầm sống dần lớn lên trong bụng em mà anh thì trốn tránh trách nhiệm, em giờ vừa mang thai lại vừa mang bệnh, anh đâu hề quan tâm đến. Anh bảo em cố tình giữ lại để níu kéo anh. Nhưng tận đáy lòng em tự hỏi có đúng như anh nói không? Nếu em có điều kiện em sẽ giữ lại vì em chứ không phải vì anh. Anh không thể là một người chồng tốt nên em không bao giờ níu kéo anh.[/size] [size=3]
Nên hay không khi em muốn nói ra tất cả để ba mẹ anh biết, từ tình cảm đến tiền bạc? Em mong muốn ba mẹ anh biết mọi chuyện thay vì nghe lời anh nói này nọ mà ghét em. Em muốn thanh minh dù biết rằng ba mẹ anh sẽ bênh vực anh vì dù gì thì anh vẫn là con trai của họ. Bậc làm cha mẹ sẽ nghĩ gì khi nghe nói bạn gái con trai mình có thai? Phải nói như thế nào để không bị nghĩ rằng em muốn níu kéo? Xin mọi người cho em ý kiến, để em cảm thấy nhẹ nhàng hơn..[/size]
[size=3]
[/size][size=3]
[/size]
[/size][size=3]
[/size]