Cuối năm học lớp 8, nhóm bạn chúng tôi bốn đứa gồm Hùng, Phước, Bình và tôi chuẩn bị kết thúc năm học, cuốn sổ lưu bút được chuyền tay nhau viết vội cho kịp trước buổi liên hoan nghỉ hè. Bình là đứa sốt sắng nhất nhóm, đã viết kín hai trang sổ và hứa sẽ tặng tôi một tấm hình thật đẹp làm kỷ niệm.
Những ngày lưu luyến ấy ai cũng muốn níu kéo thời gian lâu hơn, và nhóm chúng tôi rủ nhau đi tắm biển. Nơi chúng tôi sống là bán đảo Sơn Trà có biển bao quanh, đẹp nhất là biển Tiên Sa, nổi tiếng với bãi cát trắng sạch và mịn, nước biển xanh trong ngắt, sóng vỗ rì rào ngày đêm, một bãi tắm dành cho các tiên nữ giáng trần đúng như tên gọi.
Trên đường đi ra bãi tắm, lúc trèo qua một bãi đá, Bình đi đầu phát hiện và đuổi theo một con kỳ đà to bằng bắp chân, cố bắt cho được nhưng không kịp, chú kỳ đà phóng xuống biển, làm cho Bình trượt chân ngã theo xuống biển. Chúng tôi loay hoay tìm cách kéo Bình lên thì một đợt sóng ập đến, đầu Bình bị va vào đá rồi bị sóng kéo ra xa, chúng tôi chỉ thấy bóng của Bình xa dần rồi chìm hẳn dưới làn nước biển.
Sau đám tang của Bình một tuần, gia đình mời một bà đồng tên là bà Tám Đồng Cốt. Theo phong tục ngư dân vùng biển thường làm lễ gọi hồn cho những người chết đuối, chưa kịp trăng trối với gia đình. Hôm ấy có mặt rất đông bà con dòng họ, bạn bè cùng trường, cùng xóm kéo đến dự buổi lễ cầu hồn cho Bình. Trong làn khói nhang nghi ngút, bàn thờ sáng rực đèn cầy, bà Tám đầu đội khăn kín mít, một tay cầm lá bùa, một tay cầm nhang múa vài đường, vừa nấc ợ vừa nói, giọng trẻ con đúng như giọng của Bình lúc sống. Kỳ lạ thay đến phần dặn dò của Bình với gia đình, Bình nói rằng có hứa tặng một tấm hình cho người bạn thân, bà Tám là hiện thân của Bình nhanh nhẹn dắt mọi người đi lên thang gác, đến trước chỗ bàn học rút ra một cuốn sách giáo khoa, lật lật vài trang và đúng là có tấm hình rất đẹp Bình mới chụp không lâu, phía sau là dòng chữ ghi tặng: “ [size=2]Kỷ niệm tình bạn thân ![/size] ”.