Ảnh - truyện vui 2015-05-20 01:21:38

[MacproDS] [MacproDS] Trảm Phong Binh Pháp .. 2 3 4 5 6 7



Một hôm Phế ghé qua tửu quán là nơi anh hùng hào kiệt tụ tập tán phét có nghe qua câu chuyện về một đại cao thủ vốn quy ẩn trên núi làng này đã lâu, tên là "Phét Lác chân nhân" là sư tổ của môn phái Phét Lác vốn từng một thời danh chấn giang hồ với nhiều chiêu thức bốc phét để tiếp thị bao cao su dỏm. Cũng vì vậy mà kẻ ngưỡng mộ thì ít, kẻ thù oán thì nhiều. Vì đến đâu cũng có kẻ thù rình rập mưu sát mà Phét Lác tổ sư phải nên trên núi làng này sống một cuộc sống nhàn hạ, ung dung tự tại, chốn chui chốn lủi, nhục như một con chó. Vị tổ sư ấy nay tuy đã quy ẩn nhưng vẫn thích bốc phét, tuy đã già nhưng sắp chết, đang mong cầu một đệ tử giỏi để môn võ không bị thất truyền.
Phế nghe xong mừng rỡ vô cùng vội xách hành lý lên núi để gặp vị tổ sư ấy. Phế đến gần một ngôi miếu thì trông thấy lão già đang bị một toán người vây hãm tấn công. Ông lão một mình đánh cả đám người rất là ngoan cường, nhưng vẫn bị tụi nó đạp bay vào tường. Lão lồm cồm đứng dậy tức giận vận khí công rồi hét lớn:
- Hãy xem đây! Phét Lác Thần Chưởng!
Rồi lão tung chưởng, một trận cuồng phong nổi lên hướng về phía đám người lạ mặt. Đám người kia hoảng loạn bỏ chạy tứ phía:
- Chạy mau! Lão già ấy bắt đầu bốc phét rồi đấy! Cãi không lại lão đâu!
Khi đám người kia bỏ chạy, Phế lại gần lễ bái rồi hỏi:
- Tiên sinh có phải Phét Lác sư tổ từng hành hiệp bốc phét để bán bao cao su dạo chốn giang hồ bấy lâu!
- Phải rồi! Ta chính là Phét Lác sư tổ, là đệ tử đời 69 của Đạt Ma dóc tổ.
Phét Lác tổ sư trông thấy Phế tướng mạo phi phàm bèn mời vào trong nhà dùng trà. Đoạn nói với Phế:
- Bọn người kia là kẻ thù của ta năm xưa. Ta nay tuổi cao sức yếu vốn không muốn thêm phiền phức nên đã rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ, trốn như con chó mà vẫn bị kẻ thù lùng tìm truy sát. Qua ngày hôm nay không biết được ngày mai. Nếu cậu có lòng muốn học võ công ta sẽ truyền thụ cho. Đảm bảo sau này bước chân ra giang hồ chém gió gió nổi vun vút, cưa gái gái đổ ầm ầm.
Phế nghe vậy mừng rỡ liền nhận lời làm đệ tử của Phét lác tổ sư. Những ngày đầu tổ sư dạy cho Phế môn Cứng Mồm Đại Pháp. Phế thắc mắc:
- Tại sao đại pháp này có tên là cứng mồm?
- Tại vì nó có công dụng giúp mồm ngươi cứng như đá!
- Tại sao đầu tiên phải học môn này?
- Tại vì khi nói phét dễ bị người ta đập phù mỏ, mà mỏ ngươi không cứng thì lần sau đâu còn mỏ để bốc phét nữa.
- Thưa sư phụ! Pháp này phải luyện như thế nào!
- Mỗi ngày ngươi chạy bộ 10 km, đứng tấn 2 canh giờ, sau đó đứng im cho tao vận công vả cho mày mấy vả vào mồm. Luyện đến khi nào vả không còn biết đau nữa…
- Đến lúc đó con sẽ thành công đúng không ạ?
- Không! Đến lúc đó rồi tao sẽ lấy cái xà beng đục bể cái mỏ mày ra, rồi tao sẽ lấy cái xẻng tương vỡ mồm mày. Luyện đến khi nào mồm cứng như sắt mới thôi!
Sau khi luyện thành công Cứng Mồm Đại Pháp, Phế cũng chẳng còn cái răng nào ăn cháo, từ đó Phế có biệt danh là Phế Móm. Sau đó tổ sư tiếp tục dạy cho Phế môn Phét Lác Đại Pháp. Đó là một môn khí công sử dụng một tiếng hét lớn, ngàn lời bốc phét bay ra khiến đối phương hồn siêu phách lạc mà mất hết ý chí. Chiêu bốc phét này dùng để thủ, còn muốn công thì phải thêm luyện chiêu thức chém gió nên sau đó tổ sư truyền thụ cho Phế một chiêu thức thứ ba dùng để tấn công đó là chém gió bằng đao hay còn gọi là Trảm Phong Đao Pháp. Ba năm kiên trì luyện đao, cuối cùng Phế cũng đạt tới tuyệt kỹ của chiêu thức. Đao vung đến đâu cuồng phong nổi lên đến đó, đối phương trông thấy mà đánh không được, cãi cũng không xong ức chế thổ huyết mà chết.
Ba năm sau Phế đã lĩnh hội hết được võ công của tổ sư, sư phụ liền trao cho Phế cuốn bí kíp 3600 câu bốc phét hay nhất năm 2014 được kiểm chứng của bộ giáo dục và đào tạo. Sau đó Phế cáo biệt Phét Lác tổ sư bước chân ra giang hồ với danh hiệu Phế Móm đại hiệp

Sau khi lĩnh hội được tuyệt thế võ công của Phét Lác chân nhân, Phế bước ra giang hồ. Qua bao năm hành hiệp trữ nghĩa, Phế nhiều lần giúp đỡ kẻ yếu, diệt trừ ác bá khắp nơi trên facebook. Như là hack like của người giàu chia cho người nghèo, câu like của người nghèo chia cho người giàu. Danh tiếng của Phế bắt đầu được biết đến từ đó.
Khi thấy thời cơ đã chín mùi, Phế quyết định lập hội trên facebook chiêu mộ mọi người cùng mình khởi binh chống lại Kiếm Trác và Bố Láo. Để hội có nhiều người biết đến và like thì phải chọn tên hội thật sáng tạo, có một không hai. Sau cùng Phế quyết định đã lấy tên hội là "Hội những người không có nick facebook". Chẳng hiểu sao mặc dù tên hội độc đáo như vậy và Phế đã PR quảng cáo rầm rộ khắp mọi nơi, post status câu like và share ròng rã suốt ba tháng trời mà chẳng có thằng nào vào like. Phế chán nản quyết định bỏ hội và tiếp tục bước trên con lang bạc trước giờ của mình.
Kể từ khi Phế dấn thân giang hồ, facebook vốn đã loạn ngày càng thêm loạn. Trẻ trâu nổi lên chiếm đất lập hội xưng bá vô số kể, đất nước bị chia năm xẻ bảy không biết bao nhiêu là hội, là nhóm. Tiêu biểu có Hiếu Thòn, là bang chủ của "Hội những người bị thiếu hòn"; Hải Dóng, bang chủ của "Hội những người bị hỏng dái"; Bách Ruồi, bang chủ của "Hội những người bị rách buồi"; Bình Phuồi, bang chủ của "Hội những người bị phình buồi".
Cũng trong thời điểm này tại vùng đồng bằng ven biển Tây nguyên, khách du lịch thập phương đổ về đây tị nạn không biết bao nhiêu mà kể. Nguyên nhân là do Tây Nguyên có nhiều mặt bằng, tiềm năng kinh doanh bất động sản khá lớn, nên các xe tải vận chuyển từ các thành phố lớn đến đây để đổ rác nhiều vô kể. Nhân dân Tây Nguyên sống chủ yếu nhờ nghề đi lụm ve chai từ các bãi rác thải. Không ít kẻ xây biệt thự, sắm ô tô cũng nhờ từ cái cái nghề này mà ra. Nên người đời ví Tây Nguyên như là nữ hoàng của các loại rác thải. Tiềm năng du lịch cùng tài nguyên rác thải phong phú đã khiến Tây Nguyên trở thành mảnh đất mầu mỡ để trẻ trâu nổi lên lập hội xâm chiếm, xưng hùng xưng bá khắp nơi. Bãi rác phía Nam có "Đồng Nát Đại Vương", bãi rác phía Bắc có "Ve Chai Đại Đế". Tây nguyên bấy giờ bị chia cắt thành hai miền, cũng có thể coi như hai quốc gia nhỏ: Nam Nát và Bắc Chai.
Thường ngày Nam Nát post status câu like khắp nơi và hội ngày càng nhận được nhiều like từ nhân dân lụm ve chai khắp mọi miền đổ về. Đặc biệt số like từ vùng trung du miền núi sông Cửu Long đổ về nhiều vô kể và hội đã phải huy động cả một đại đội xe tải, xe ben và container vận chuyển like Từ Cửu Long về tới Tây Nguyên. Quãng đường vận chuyển phải đi vòng qua phía Bắc vì con đường thẳng đang thi công. Cũng không ngờ, Bắc Chai âm thầm thuê các cao thủ từ khắp nơi trong thiên hạ nhằm âm mưa cướp like của Nam Nát. Khi sắp ra khỏi địa phận Bắc Chai, chuẩn bị về nước thì đội vận chuyển bị một toán cướp bao vây tấn công. Cùng thời gian này, đoạn đường phiêu bạt đã đưa Phế đến vùng đất Tây Nguyên loạn lạc. Trong cơn nguy biến, thì lúc này Phế xuất hiện.

Khi đám cướp tấn công đội vận chuyển của Nam Nát cũng là lúc Phế xuất hiện. Vốn tính hào hiệp, Phế trông thấy cảnh bất bình liền lao vào ứng cứu cả đội chống lại băng cướp. Phế chưa xông vào ngay mà còn ở vòng ngoài để xem xét tình thế. Đoạn Phế ra oai bằng cách vung đao múa những đường đao của Phét Lác chân nhân đã từng một thời danh chấn võ lâm. Chỉ có điều là chả ai quan tâm, làm Phế múa nãy giờ như một thằng hâm. Phế liền thấy không ổn, do dự một hồi Phế bèn xông vào trận chiến đấu. Phế một mình lao vào đánh bọn cướp rất hăng, liền bị tụi nó cho ăn hai phát vả gẫy hết răng, cuối cùng đành ngồi im một chỗ không còn dám lăng xăng.
Tình thế ngày càng nguy biến, Phế bấy giờ mới đứng dậy vận khí công dồn hết nội lực và niềm hi vọng vào tuyệt chiêu cuối cùng. Phế há miệng rồi hét lớn: "Phét lác thần chưởng". Khí từ miệng của Phế thoát ra tạo thành một cơn cuồng phong bay vào trận chiến. Do Phế đã mất nhiều nội lực nên cơn cuồng phong tạo ra không được lớn lắm. Và cơn cuồng phong được thổi ra từ miệng của Phế sẽ chẳng là gì đối bọn cướp nếu cả tháng nay Phế chịu đánh răng lấy một lần và sáng hôm nay Phế đừng có ăn trứng vịt lộn chấm mắm tôm. Phải nói là cơn cuồng phong này nó thối phải biết. Đám cướp ngửi phải khí độc của Phế như chó ăn phải bả nên thằng thì nôn mửa, thằng sùi bọt mép, cả đám văng ra giẫy đành đạch chết trông rất thê thảm. Còn đội vận chuyển do toàn là người bản địa, ai ai cũng đã từng lăn xả trong các bãi rác thải hôi thối để khai thác ve chai nên không hề hấn gì với mùi hôi mồm của Phế.
Sau khi đánh bại được băng cướp, cả đội vui mừng cảm kích Phế rối rít. Đoạn mời bằng được Phế về Nam Nát để ban thưởng. Phế đồng ý cùng cả đội trở về Nam Nát. Khi về tới hoàng cung, Phế được mời đến gặp Đồng Nát đại vương. Đồng Nát đại vương bước ra gặp Phế. Đó một vị đại vương dáng vẻ oai phong quyền thế, mặc một bộ hoàng bào được thiết kế từ mấy cái quần đùi rách trong rất ô uế, đầu còn đội mội cái vương miện giống y như cái rế được làm bằng mấy cái vỏ lon bia tái chế. Đồng nát đại vương sởi nởi:
- Nghe danh Móm đại hiệp đã lâu, không ngờ hôm nay được gặp mặt. Đúng là danh bất hư truyền, hôm nay nhờ có Móm đại hiệp mà người của ta thoát khỏi nạn này. Ta đây vô cùng cảm kích. Đại hiệp đúng là một cao thủ của võ lâm.
Phế tỏ ra khiêm tốn đáp:
- Đại vương quá lời rồi! Chỉ là mấy tên ô hợp tầm thường thôi mà. Nói không phải phét chứ tôi đã từng đập chết cả trăm tên một lúc đấy!
- Haha! Quả là không hổ danh Phế Móm đại hiệp. Chỉ được cái bốc phét với thối mồm.
Đồng nát đại vương mời Phế ngồi vào bàn rồi mở tiệc chiêu đãi. Trong khi Phế cùng Đồng Nát đại vương đang ăn thịt chó chấm mắm tôm thì một người từ ngoài cửa bước vào gặp Phế nói lớn:
- Đại hiệp đây có phải là Tàn Văn Phế, người từng sinh ra dái đã đủ hai hòn và từng làm cho mặt trăng khuất bóng ban ngày, mặt trời không mọc được vào ban đêm không?
- Phải rồi! Chính là tại hạ đây! Chẳng hay vị huynh đệ này là ai? Sao lại biết rõ thân thế của ta như vậy?
Phế vừa dứt lời, người kia liền quỳ xuống một gối, chắp tay cung kính nói:
- Thì ra là sư huynh! Đệ đây chính là người thân quyến thuộc, em họ của huynh đây! Từ nhỏ đến lúc huynh ra đi, vì nơi chốn xa cách nên đệ chưa một lần được gặp mặt. Tưởng rằng sẽ không còn ngày được diện kiến sư huynh. Hôm nay nghe mọi người nói có Phế móm đại hiệp tới đây. Thì ra là sư huynh đã lang bạt đến nơi này! Sư huynh! Xin hãy nhận của đệ một đạp… í lộn, một lạy!
Phế nghe xong vô cùng bàng hoàng, rồi ngạc nhiên hỏi lại:
- Từ nhỏ ta đã tưởng rằng cả dòng họ chỉ mỗi nhà ta là còn tồn tại. Kể từ khi cả nhà ta bị thảm sát, ta chưa từng nghe một ai trong dòng họ sống sót! Chẳng hay huynh đệ tên là gì? thân phụ của huynh đệ là ai?
- Cha đệ là Tàn Văn Đời, tám năm trước đã mắc phải bạo bệnh rồi tàn đời. Đệ đây tên là Tàn Văn Tật. Kể từ khi cha mất, đệ một thân một mình lang thang đến nơi này. thường ngày phải đi lụm ve chai bán lấy tiền mua mì tôm ăn để sống sót qua ngày. May nhờ có Ve Chai Ca Ca, nay là Đồng Nát Đại Vương nâng đỡ, đệ đã cùng Ve Chai Ca Ca Nam chinh Bắc chiến, thảo phạt khắp nơi mà sau này mới bình định được Nam Nát. đệ nay đã trở đại tướng quân làm việc dưới chướng của đại vương.
Đồng Nát Đại Vương bấy giờ mới rời ghế bước ra nói lớn:
- Haha! Đúng là như vậy! Tướng quân đây của ta chính là Tàn Văn Tật, ngày xưa vác cái chân bị tật theo ta đi lụm ve chai khắp giang sơn bốn bể. Rồi lại cùng ta bình định Nam Nát. Phế đại hiệp! Các tiền bối xưa có câu: Thấy sang bắt quàng làm họ. Huống hồ tướng quân đây đã nói là người thân của đại hiệp sao đại hiệp còn không mau nhận vơ mẹ nó đi! Biết đâu sau này còn kiếm chác của anh em mình được cả khối!
Phế nghe Đồng Nát Đại Vương nói vậy vội vàng đỡ Tàn Tật đứng lên, rồi mừng rỡ nói với Tàn Tật:
- Tưởng rằng cả dòng họ chỉ còn mình ta đây sống sót. Không ngờ ngoài ta còn có đệ. Hai huynh đệ ta chính là hai hậu duệ cuối cùng của dòng họ tàn.
Hai người vui mừng khôn siết. Sau đó Đồng Nát Đại Vương mời cả hai cùng uống chén rượu mừng. Ngoài kia tiếng trống vang rền, đất trời như ngập tràn trong niềm vui hội ngộ 

Đang lúc mọi người ăn uống vui mừng thì một tên thuộc hạ chạy vào cấp báo:
- Bẩm đại vương! Bắc Chai đã bất ngờ cho quân tấn công tuyến biên giới phía Bắc của ta. Quân ta do không kịp phòng bị nên đã bị chúng chiếm mất bãi rác thải phía Bắc rồi ạ!
Đồng Nát Đại Vương nghe xong liền đập bàn đứng dậy quát:
- Bắc Chai ngày càng ngang ngược. Lúc trước tranh chấp bãi rác phía tây, để giữ hòa khí tránh gây binh đao mà ta đã dâng tặng cho chúng hai mươi cân ve chai, mười cân vỏ lon bia và ống nhựa rồi còn gì. Thật không ngờ chúng đã không biết điều mà còn chiếm mất bãi rác phía Bắc của ta. Trận này mà không đánh ta làm sao còn mặt mũi nào mà đi lụm ve chai nữa! Tàn Tật tướng quân! Mau điều binh đi đánh Bắc Chai dành lại bãi rác!
Nghe vậy, Tàn Tật tướng quân liền bước tới nói:
- Thưa đại vương! Binh đao là việc hệ trọng. Nếu mạc tướng mà ra đó lỡ bị tụi nó đánh thì sao? Hơn nữa tướng của chúng nó có mấy thằng chăm tập tạ nhìn đô con khiếp lắm ạ! Hay mạc tướng thấy thế này! Các bô lão của ta là những người có nhiều kinh nghiệm chiến trận! Ta hãy gọi các bô lão ra đây để hỏi ý kiến xem thế nào!
Đồng Nát Đại Vương nghe cũng có lý bèn mời các bô lão ra để hội ý. Lúc sau, có bảy ông lão đội bô trên đầu tự xưng là bô lão đến yết kiến Đồng Nát Đại Vương. Tàn Tật tướng quân bấy giờ mới hỏi các bô lão:
- Này các bô lão! Lần này Bắc Chai xâm phạm bờ cõi nước ta. Tình thế vô cùng nguy cấp. Các bô lão là những người từng xông pha trận mạc, dày dặn kinh nghiệm chiến trường, hãy cho ta biết bây giờ ta phải cống tặng cho chúng cái gì để được yên thân đây!
Đồng Nát Đại Vương nghe xong liền đập bàn quát lớn:
- Tàn Tật tướng quân! Thân là một tướng quân sao tướng quân lại thốt lên những lời hèn nhát như vậy! - sau đó quay sang tên thuộc hạ vừa nãy cấp báo hỏi - Quân số Bắc Chai sang xâm lược nước ta hiện tại là bao nhiêu ngàn?
- Dạ! 26 ngàn ạ! - Tên thuộc hạ trả lời.
- 26 à! Hừm, được rồi. Này các bô lão! ta có đánh không?
Các bô lão đồng thanh đáp:
- Đánh! Đánh!
Đồng Nát Đại Vương gật đầu rồi móc điện thoại ra gọi điện:
- Anh ơi ghi giùm em con 26!
Nghe vậy, một ông trong các bô lão bước ra nói:
- Đại Vương! Bây giờ không phải lúc đánh số đề! Mà nếu có đánh, đại vương hãy đánh con 36 ấy! Con 36 đẹp hơn!
Phế bấy giờ mới rời ghế đứng lên nói lớn:
- Thưa đại vương! Đại vương đây là chủ vương của sư đệ tại hạ. Ai dám cướp rác của đại vương cũng như cướp rác của tại hạ! tại hạ đây tuy là kẻ võ biền, cũng mong được góp chút tài mọn chống lại quân giặc. Xin đại vương cho tại hạ được cùng sư đệ khởi binh đánh giặc ngay đi ạ!
Tàn tật tướng quân thấy sư huynh của mình nghĩa khí như vậy cũng cảm thấy hổ thẹn không còn gì để nói, liền xin Đồng Nát Đại Vương ân chuẩn cho cả hai cùng khởi binh đi đánh giặc. Đồng Nát Đại Vương thấy vậy vô cùng hài lòng, bèn phong cho Phế chức tướng quân cùng Tàn Phế đại tướng quân điều 30 ngàn binh mã đi đánh Bắc Chai. Khi mọi việc chuẩn bị xong xuôi. Đồng Nát Đại Vương nói với hai vị tướng của mình trước khi xuất binh:
- Haha! Có Tàn Phế tướng quân và Tàn Tật tướng quân, ta lo gì không đánh bại được Bắc Chai giành lại bãi rác.
Phế và Tật cùng cáo từ Đồng Nát Đại Vương rồi xuất binh đi đến bãi rác phía Bắc! 


Khi Phế và Tật dẫn quân đến bãi rác phía Bắc thì Bắc Chai đã dàn trận nghênh chiến từ lúc nào. Hai quân hai phía, khói bụi mịt mù chuẩn bị cho một cuộc đại chiến đồng nát phân tranh. Đứng giữa đội hình quân Bắc Chai là một tên tướng lĩnh cao lớn, dáng vẻ oai phong không lẫn với một ai, cưỡi trên lưng bạch mã đẹp nhất có quai, tay phải cầm trùy gai, tay trái cầm chai C2. Hắn mặc quần ngố, áo ba lỗ có in hình Rô Nan Đô, đầu đội mũ bành tô, chân đi dép Đóc Tồ. Còn bên này Tàn Tật tướng quân cũng uy dũng không kém, cưỡi trên lưng Xích Thố, đóng khố, mặc chiếc áo được cắt từ một cái bao bố có in hình Lee Min Hô, đầu đội xô, chân đi dép Bác Hồ.
Phế trông thấy tên tướng lĩnh của quân địch liền hỏi Tàn Tật đó là ai? Tàn Tật trả lời:
- Hắn từng là dũng sĩ số một của Bắc Chai, tên là Khất Tuyệt. Sau được Ve Chai Đại Đế phong chức đại tướng quân rồi đổi hiệu thành Khuyết Tật.
Nghe xong Phế liền đưa đao lên chỉ về Khuyết Tật nói lớn:
- Khuyết Tật ngươi nghe cho rõ đây! Trận này Tàn Phế ta và Tàn Tật tướng quân phải đánh cho ngươi bị tàn phế, đánh cho quân của ngươi bị tàn tật mới thôi.
Khuyết Tật liền dâng trùy lên trả lời:
- Tàn Phế, Tàn Tật hãy nghe đây! Trận này Khuyết Tật ta sẽ đánh cho quân các ngươi bị khuyết tật, đánh cho tên Tàn Phế bị tàn tật, đánh cho tên Tàn Tật bị tàn phế mới thôi. Haha!
Nói rồi hai bên thúc quân lao tới. Trận đại chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Quả đúng như lời của hai vị tướng, một phần quân của Khuyết Tật bị quân Tàn Tật đánh cho tàn tật, một phần quân của Tàn Tật bị quân Khuyết Tật đánh cho khuyết tật. Nhưng do Khuyết Tật không thối mồm bằng Phế, vì vậy Phế độc mồm, độc miệng hơn nên quân của Khuyết Tật bị thiệt hại cũng nhiều hơn. Sau đó Khuyết Tật cảm thấy trận này không thể thắng liền hạ lệnh rút quân về doanh trại. Quân của Tàn Tật đuổi đánh đến tuyến phòng thủ thứ nhất của quân Bắc Chai thì dừng lại lập trại. Hai bên cùng lấy con mương nước thải chảy qua ở giữa làm ranh giới. Mương này tên là mương Như Nguyệt. Tàn Tật trong trại bàn kế sách với Phế:
- Nếu đánh Bắc Chai chỉ còn cách là vượt qua mương Như Nguyệt. Nhưng mà ta lại không có thuyền bè gì làm sao mà vượt mương đánh giặc đây?
- Điều này thì sư đệ không phải lo. Con mương này tuy sâu nhưng không rộng. Quân ta chỉ cần búng chân nhảy phát là qua ngay.
- Quả là cao kiến. Cách hay như vậy mà đệ không nghĩ ra.
Hôm sau toàn bộ đại quân Nam Nát đã ra bờ mương. Thật không ngờ Khuyết Tật là tên vô cùng xảo quyệt, kế nhảy mương tuyệt diệu của Phế cũng bị hắn đoán ra được. Hắn liền cho người đặt một vỏ chuối bên mép mương nơi quân của Tàn Tật sẽ nhảy qua. Quân của Tàn Tật trông thấy vỏ chuối ở bờ mương bên kia thì vô cùng sợ hãi không dám vượt mương vì nếu nhảy qua rất dễ dẫm phải vỏ chuối đó mà trượt té xuống mương. Phế và Tật trông thấy vô cùng ngao ngán. Tật bèn nói với Phế:
- Cạm bãy vỏ chuối của khuyết Tật quả thật không thể xem thường. Xem ra hôm nay ta không thể công mương được rồi.
Phế tỏ vẻ suy tư đáp:
- Đúng! Chúng ta phải đợi vài ngày sau khi vỏ chuối đó khô đi rồi mới vượt mương được. Nhưng quân ta vừa mới thắng trận, khí thế đang dâng cao, nếu phải đợi vài ngày thì e rằng nhuệ khí giảm sút sẽ khó mà nắm vững thế trận. Binh pháp có câu: công tâm chi thượng, công mương chi hạ. Trong những ngày này ta phải tìm cách làm tiêu hao ý chí của địch. Năm xưa, Lý Thường Kiệt chỉ dùng bốn câu thơ Nam Quốc Sơn Hà của Phạm Ngũ Lão mà đã chiến thắng được quân giặc. Hôm nay ta nếu ta áp dụng bài thơ này để đánh giặc có thể sẽ phát huy tác dụng.  


Sau khi nghe Phế bàn cách dùng bài thơ Nam Quốc Sơn Hà để công tâm đối phương Tàn Tật tỏ vẻ hài lòng liền nhờ Phế viết bài thơ đó ra cho bọn thuộc hạ đọc nhưng ngặt nỗi Phế không nhớ được hết nội dung bài thơ. Tàn Tật bèn gọi người đem laptop tới để tra google nội dung bài thơ, tên thuộc hạ thấy vậy liền báo cáo:
- Bẩm tướng quân! Ngân khố quân ta không đủ để đóng tiền mạng tháng này, sáng nay Viettel nó cắt luôn tài khoản 3G rồi, không lên mạng được nữa.
Không thể tra được nội dung bài thơ, Phế bèn tự mình biên soạn ra nội dung và đưa cho bọn thuộc hạ đọc. Vậy là cứ ngày ba lần, bọn thuộc hạ đọc bài thơ văng vẳng bên bờ mương Như Nguyệt:
Ve Chai nước Nam vua Nam lụm
Rành rành định phận tại sổ đỏ
Chúng mày chỉ là đám giặc cỏ
ĐKM! Coi chừng bị tao đấm phù mỏ
Quân của Khuyết Tật nghe bài thơ Nam Quốc Sơn Hà càng ngày như càng bị tra tấn. Ban đầu bọn lính Nam Nát đọc miệng, rồi bắc loa đọc, rồi sau đó tụi nó chơi hẳn loa thùng. Ban đầu tụi nó đọc chậm, rồi nhanh dần rồi sau đó chơi hẳn remix. Đã vậy sau đó tụi nó còn ráp thêm nhạc hàn, DJ, rook, nhạc cách mạng làm bài thơ biến thành một thứ âm thanh dị hợp làm quân Khuyết Tật ăn không ngon, ngủ không yên mấy ngày liền sức khỏe suy sụp không còn sức chiến đấu. Còn quân của Tàn Tật đã được xây hẳn một phòng cách âm, mỗi khi đọc bài thơ thì chui vào trong trong phòng nên không hề hấn gì.
Đến ngày vỏ chuối khô đi cũng là lúc cơ hội đã đến, Tật và Phế liền cho quân tập hợp chuẩn bị vượt mương. Khuyết Tật thấy vậy sai người ra vườn hái một trái chuối rồi ăn sau đó lấy vỏ để đặt ở bờ mương làm bẫy. Nhưng quân của Tàn Tật đã bắt đầu vượt mương mà tên thuộc hạ kia vẫn chưa ăn xong trái chuối để lấy vỏ. Khuyết Tật tuy rất bực mình nhưng cũng chỉ biết thúc giục tên thuộc hạ ăn cho xong để lấy vỏ làm bẫy đối phó với quân Tàn Tật. Đến khi hắn ăn xong và mang vỏ ra ngoài bờ mương thì quân Tàn Tật đã vượt mương hoàn tất, đang xông đến tấn công doanh trại của Khuyết Tật. Do quá bất ngờ vả lại không còn sức chiến đấu nên quân Khuyết Tật thảm bại, tất cả phòng tuyết lần lượt bị phá vỡ. Quân của Tàn Tật đánh trận thế như chẻ tre, càng đánh càng hăng, truy đuổi quân Bắc Chai đến tận biên giới. Khi Quân Tàn Tật đuổi đánh đến cửa khẩu biên giới giữa hai nước thì bị hải quan chặn lại, do Tàn Tật lúc đó không mang theo hộ chiếu và chứng minh nhân dân nên bọn hải quan nhất quyết không cho qua. Tàn Tật bấy giờ mới hạ lệnh cho quân rút về nước.
Khi về đến nơi, Đồng Nát Đại Vương đã mở tiệc sẵn chờ đại quân về chiêu đãi. Đồng Nát đại vương vô cùng vui mừng liền ban cho Tàn Tật và Phế 10 cân ống nhựa, 20 cân vỏ lon nước ngọt, 2 card VTC game 50k, 2 tài khoản zing vip tải nhạc mp3 chất lượng cao, 1 tài khoản JAV tải phim maria ozawa full HD. Trong triều ai ai cũng vui mừng đại thắng của quân Nam Nát. 
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)