Tâm sự - chia sẻ 2013-06-11 23:28:20

Mẹ tôi một thời làm điếm! - đọc và suy ngẫm :((


[justify][size=small]Quá khứ có là gì đâu? Mẹ tôi không có lỗi! Cũng tại cái nghèo mới sinh ra kiếp hèn, cũng tại cô đơn, côi cút, không được chăm lo, giáo dưỡng… nên mới sa cơ lỡ bước như vậy…[/size][/justify]
[justify][size=small][/size][/justify]

 
[justify][size=small]Tôi sinh ra và lớn lên chưa một lần biết mặt bố! Mọi người vẫn thường gọi tôi là đứa con hoang.[/size]
[size=small]Ừ thì! Là đứa con hoang. Nhưng tôi sinh ra cũng một kiếp người, cũng biết thế nào là buồn, vui, sướng, khổ, cũng biết thế nào là hỉ, nộ, ái, ố… Tôi cũng có lòng tự trọng như biết bao con người, cũng biết thế nào là lẽ phải, biết làm sao là sai trái…[/size]
[size=small]Tôi không có bố. Vì tôi là sản phẩm của một lần mẹ tôi "lầm lỡ" với người khách qua đường! Cũng chẳng biết đấy là niềm vui hay nỗi buồn của mẹ, là hạnh phúc hay chấp nhận bi kịch khi lỡ sinh ra tôi?[/size]
[size=small]Tôi không có ông, cũng chẳng có bà. Nghe đâu, mẹ tôi cũng mồ côi từ ngày nhỏ. Mẹ không được học hành tử tế, cũng chẳng có mặt chữ nào để nuôi thân. Mẹ bị bắt và bán sang Trung Quốc làm gái khi mới 15 tuổi… và kiếp làm điếm đã đeo đẳng mẹ tôi hơn chục năm trời.[/size]
[size=small]Năm 23 tuổi, mẹ bắt đầu quen với những tay buôn người Việt. Trong đó đã có một người đàn ông đã yêu thương và cảm thông cho nỗi khổ tâm của mẹ. Ông ấy đã cưu mang và đưa mẹ về Việt Nam. Từ đấy, mẹ có một mái nhà nho nhỏ để ở và tiện làm ăn buôn bán. Người đàn ông ấy mỗi khi đi buôn bán xa, lại ghé qua mái nhà nho nhỏ của mẹ. Tình cảm ấy không thể định nghĩa là tình yêu hay đó chỉ những khát khao trong tâm hồn của người đàn ông từng trải và người đàn bà không có chồng![/size]
[size=small]Hai người qua lại ăn ở với nhau được ba năm thì bị vợ của người đàn ông kia phát hiện. Mẹ không có quyền gì để dành lấy người đàn ông kia cho riêng mình, cũng không phân trần thua thắng… Bởi vì người ta nói: Chính mẹ đã cướp chồng của người phụ nữ khác![/size]
[size=small][/size]

[size=small]Tôi cũng không cần bận tâm ai là bố đẻ của mình![/size]

[size=small]Kể từ đó, mẹ vẫn một mình đơn chiếc trong căn nhà nho nhỏ của người đàn ông ấy mua cho. Và, thỉnh thoảng, lại có người khách qua đường buông lời ong bướm… Khi những khao khát trong trái tim người đàn bà trỗi dậy, mẹ lại bắt đầu cái "nghiệp" làm điếm của mình! Và, từ đó, căn nhà nho nhỏ ấy trở thành chốn "hành nghề" của mẹ![/size]
[size=small]Cũng chẳng biết người đàn ông qua đường nào đã để lại bào thai của tôi trong bụng mẹ! Có lẽ, cũng đã đến lúc mẹ muốn có một đứa con để cậy nhờ sớm hôm, để chia sẻ những lúc cô đơn, hờn tủi… và, mẹ đã giữ lại cái bào thai ấy, chăm sóc nó và sinh ra tôi bây giờ.[/size]
[size=small]Tôi được nghe bác Tâm kể lại tất cả mọi chuyện về mẹ, về những sóng gió cuộc đời mẹ đã phải trải qua! Tôi không hận mẹ đâu, cũng không có quyền căm thù người mẹ phải kiếm kế sinh nhai bằng cái nghề bị xã hội gọi là nhơ nhớp. Dù sao đi nữa, trong mắt của một thằng con trai gần 20 tuổi như tôi, mẹ vẫn ngời lên nét đẹp của người phụ nữ thanh cao.[/size]
[size=small]"Mẹ mày là con đĩ không ra gì nên mới sinh ra cái loại đầu thộn mặt thớt như mày" - Hàng xóm láng giềng thỉnh thoảng lại buông những lời khó nghe xốc vào tai mẹ con tôi. "Ừ thì! Miệng lưỡi thế gian, chúng ta làm sao có thể bắt ép họ phải nghĩ như thế nào, nên nói ra sao và cần làm những gì cho vừa lòng nhau!" - Tôi tự an ủi mình![/size]
[size=small]Mẹ tôi là điếm! Nhưng là một cô điếm có văn hóa![/size]
[size=small]Từ ngày tôi bắt đầu đi học vỡ lòng, mỗi lần nhìn thấy tôi khóc thút thít vì bạn bè chế giễu, mẹ đã quay mặt vào trong khóc nức nở. Và từ đấy, mẹ không bao giờ làm cái nghề nhơ nhớp ấy nữa![/size]
[size=small]Mẹ bắt đầu sắm sanh mọi thứ để buôn bán kiếm kếsinh nhai. Sáng sớm, mẹ lại đi buôn chợ gần rồi chiều chiều lại đi bán ở chợ xa. Cứ ngày qua ngày mẹ lặn lội như thân cò, không biết mỏi mệt![/size]
[size=small][/size]

[size=small]Chỉ cần biết mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế gian này![/size]

[size=small]Gần 20 năm trôi qua, bát cơm tôi ăn, manh áo tôi mặc… đều nhờ những đồng tiền từ quang gánh mẹ kiếm được. Có nỗi khổ nào mẹ chưa từng trải qua? Có cực nhọc nào mẹ không phải chịu đựng? Có nụ cười hạnh phúc nào lại không được trả giá bằng giọt nước mắt đắng cay?[/size]
[size=small]Tôi vào Đại học, cũng nhờ những vất vả, bon chen mà mẹ đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua! Tôi chưa bao giờ xấu hổ, cũng chẳng bao giờ phải bận tâm ai là bố đẻ của mình! Chỉ cần mẹ, mỗi mẹ mà thôi![/size]
[size=small]Quá khứ có là gì đâu? Mẹ tôi không có lỗi! Cũng tại cái nghèo mới sinh ra kiếp hèn, cũng tại cô đơn, côi cút, không được chăm lo, giáo dưỡng… nên mới sa cơ lỡ bước như vậy! Nhưng có ý nghĩa gì đâu!… Điều quan trọng nhất là biết đứng dậy sau những vấp ngã, sai lầm mà mình đã phải trải qua![/size]
[size=small]Ừ thì! Mẹ tôi đã một thời làm điếm! Nhưng trong tâm khảm của một thằng con trai như tôi! Mẹ là một người phụ nữ đức hạnh, giàu lòng vị tha và cao cả hơn bất cứ ai trên thế gian này![/size][/justify]
[justify] [/justify]
[justify] [/justify]
[justify][size=small]p/s:[size=medium] ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc[/size][/size][/justify]
[justify][size=medium]đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không 3blingeye3[/size][/justify]
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)