Trong những ngày theo các đoàn vớt xác dọc sông Hồng, tìm kiếm thi thể chị Huyền trong vụ án vứt xác của thẩm mỹ viện Cát Tường gây chấn động dư luận cả nước, phóng viên mới nhận thấy rằng, sông Hồng là dòng sông có nhiều… xác chết.
Có thể nói, không ngày nào dòng sông Cái mênh mông ấy không có một vài xác chết dập dềnh trôi ra phía biển. Phóng viên ấn phẩm Chuyện đời đã lang thang dọc sông Hồng, gặp những người vớt xác, những cư dân ven sông, để ghi chép lại những câu chuyện rùng rợn xung quanh những xác chết trôi sông này.
Ngôi mộ kỳ lạ
Những ngày giáp Tết, bãi sông thuộc phường Nhật Tân (Hà Nội) người ra, người vào nườm nượp. Những đám bạn trẻ thủ đô kéo nhau ra chụp ảnh với đào ở cánh đồng trong cái nắng hanh hao cuối đông, khiến khung cảnh thêm phần thơ mộng và cảm giác như không khí ngày Tết đã tràn về.
Giữa cánh đồng đào mênh mông ấy, có một cây sung lớn, vươn cao, tốt um tùm. Người đàn ông có cái đầu cạo nhẵn, nhưng tướng mạo hiền lành đang thắp nhang trong ngôi miếu nhỏ dưới gốc cây sung. Anh là Nguyễn Văn Dũng (SN 1970), người sống ở bãi sông và trông nom ngôi miếu có cái tên khá kỳ lạ: miếu Bà Chúa Sông Chúa Ngòi.
Phía ngoài ngôi miếu, có tấm bảng lớn ghi: Nơi chôn cất Bà Chúa Sông Chúa Ngòi. Thấy tôi thắc mắc cái tên khá lạ lùng, anh Dũng bảo: “Thực ra, ngày xưa, người dân gọi miếu và ngôi mộ này là Cô Trôi. Sở dĩ họ gọi thế là vì người được chôn cất dưới mộ và lập miếu thờ là một cô gái trẻ, bị chết trôi, không biết tên tuổi, quê quán, nên mọi người gọi là Cô Trôi. Mấy năm nay, ngẫm đi nghĩ lại, tôi thấy cách gọi như thế không được hay ho lắm, vả lại cô rất thiêng, nên tôi làm tấm bảng thật to, để mọi người gọi là Bà Chúa Sông Chúa Ngòi”.
Thấy cái tên anh đặt cho cô gái vô danh thật lạ, tôn cô gái bình thường thành bà chúa, tôi gặng hỏi. Lúc đầu, anh Dũng chối, không tin vào chuyện tâm linh. Anh bảo rằng, bao năm vớt xác, tiếp xúc với đủ các loại xác chết rùng rợn nhất, nhưng anh không tin chuyện có linh hồn, ma quỷ, hay bất cứ chuyện tâm linh nào liên quan đến chết chóc. Bởi vì, nếu tin những chuyện ma hành, quỷ ám, anh đã chẳng có gan làm việc kinh dị đó. Thế nhưng, với Cô Trôi, thì anh Dũng tin rằng, vẫn có những chuyện khó lý giải theo cách thông thường.
Anh Dũng được nghe bố đẻ kể lại rằng, vào năm 1966, khi đánh cá ở.sông Hồng, ông đã vớt được xác một cô gái chừng 18 tuổi, rất đẹp. Khi đó, bố anh Dũng cũng vẫn còn là thanh niên, trạc tuổi cô gái đó. Thời xưa, quan niệm còn lạc hậu, nên những người sống nhờ sông ngòi rất kỵ xác chết trôi và cứu người chết đuối. Họ tin rằng, những người chết trôi là do Hà Bá bắt, nên nếu ai cứu người đuối nước hoặc vớt xác chết trôi sẽ phải đền mạng.
Gặp xác chết trôi người ta thường mặc kệ, thậm chí xác chết mắc kẹt, họ còn đẩy cho trôi đi chỗ khác. Thế nhưng, lúc đó, không hiểu linh tính mách bảo điều gì, mà bố anh kéo xác thiếu nữ đó lên bờ. Thương xót thân phận thiếu nữ xinh đẹp yểu mạng, bố anh Dũng đã chôn trong vườn đào nhà mình, ở bãi sông Hồng, cách mép nước không xa. Chôn xác cô gái xong, ông trồng cây sung để đánh dấu.
Một thời gian sau, có cặp vợ chồng già, người chồng đã 70 tuổi, vợ đã 60 tuổi tìm đến gặp bố anh Dũng. Qua mô tả màu quần áo, vóc dáng, và nhiều đặc điểm khác, cặp vợ chồng già đó xác nhận thiếu nữ ấy chính là con gái họ. Cặp vợ chồng đó là người vùng cao, là dân buôn bán, rất giàu có, nhưng hiếm con. Khi ông bà đã già mới có được mụn con gái, nên rất yêu chiều, coi cô như lá ngọc cành vàng. Thiếu nữ ấy cao chừng 1,7m, da trắng, má hồng, vô cùng xinh đẹp, đài các. Hôm đó, ông bà cùng con gái đi ô tô riêng qua cầu phao sông Hồng, đoạn trên tỉnh Phú Thọ bây giờ, thì cầu lật, xe lao xuống sông, ông bà được cứu sống, nhưng cô con gái thì chìm nghỉm, mất hút dưới lòng sông. Rất nhiều thợ vớt xác đi dọc sông Hồng, nhưng không tìm thấy xác thiếu nữ xinh đẹp đó. Thi thể cô gái trôi về tận bãi sông Nhật Tân. Khi đó, ngay cạnh chỗ ngôi mộ là một vụng xoáy, bao nhiêu thứ rác rưởi, củi gỗ, xác chết trôi qua nếu dạt vào đó thì cứ luẩn quẩn không ra được. Cặp vợ chồng già đó thắp hương, nhận con gái, nhưng không bốc mộ lên nữa. Quá đau buồn, muốn quên đi quá khứ, họ đã vào Nam định cư, không thấy trở lại lần nào.
Xác chết trôi thành… bà chúa ở nghĩa địa có hàng chục nấm mồ vô danh
Từ khi chôn thiếu nữ chết trôi ấy, cứ đến ngày rằm, mùng một, người dân ở Nhật Tân lại ra miếu thắp nhang, cầu khấn. Rất nhiều cô gái gặp chuyện bất hạnh, ra đây thắp nhang, tâm sự với Cô Trôi. Theo anh Dũng, nhiều cô gái bảo rằng, lúc trước bị trầm cảm nặng, chỉ muốn tìm đến cái chết, nhưng khi ngồi ở miếu Cô, ngồi bên mộ Cô, thì tâm trạng có sự thay đổi, bỗng dưng thấy thanh thản, nhẹ nhàng, không nghĩ đến cái chết nữa. Anh Dũng không biết liệu có phải khi họ khóc lóc, buồn thảm ở đây, thì trút được nỗi lòng, hay được Cô tác động mà hóa giải nỗi oan ức, sầu muộn.
Từ khi chôn thiếu nữ chết trôi ấy, cứ đến ngày rằm, mùng một, người dân ở Nhật Tân lại ra miếu thắp nhang, cầu khấn. Rất nhiều cô gái gặp chuyện bất hạnh, ra đây thắp nhang, tâm sự với Cô Trôi. Theo anh Dũng, nhiều cô gái bảo rằng, lúc trước bị trầm cảm nặng, chỉ muốn tìm đến cái chết, nhưng khi ngồi ở miếu Cô, ngồi bên mộ Cô, thì tâm trạng có sự thay đổi, bỗng dưng thấy thanh thản, nhẹ nhàng, không nghĩ đến cái chết nữa. Anh Dũng không biết liệu có phải khi họ khóc lóc, buồn thảm ở đây, thì trút được nỗi lòng, hay được Cô tác động mà hóa giải nỗi oan ức, sầu muộn.
Tuy nhiên, có một sự việc, mà anh Dũngtheo dõi bấy lâu nay thấy hay trùng khớp,đó là nhiều trường’hợp đã đột ngột bị “khùng”, sau khi buông lời cợt nhả, hay “láo lếu” (theo lời anh Dũng) ở chỗ miếu và khu mộ Cô. Nhiều người đi qua đây, chỉ nói bậy, nói đệm, thế mà bỗng dưng quên đường về, cứ loanh quanh luẩn quẩn mãi ờ gốc cây sung.
Ngay ở trong làng Nhật Tân, một người hàng xóm của anh Dũng, là anh K., bị Cô Trôi “hành” suốt nhiều năm giời. Chỉ vì có mấy lần nhạo báng chuyện cúng bái ờ miếu, mà anh hày đã được “thấy” Cô Trôi. Anh này kể với anh Dũng rằng, hôm đó, nhập nhoạng tối, đi xúc đất về, qua miếu, anh có cảm giác như có người con gái trẻ, rất xinh đẹp đứng trước mặt. Người con gái ấy cứ mờ ảo, nhìn anh K. mà không nói gì. Bản thân anh cũng cứng họng, không nói được, cũng không bước đi nổi. Anh K. đã quỵ xuống, vái lạy tới tấp. Lúc ngẩng mặt lên, thì không thấy người con gái ấy đâu nữa. Từ đó, anh K. không dám đi qua chỗ ngôi miếu. Dù ngày nào cũng phải đi làm đồng, nhưng anh toàn đi đường vòng để tránh ngôi miếu. Chuyện anh K. sợ hãi ngôi miếu giữa cánh đồng, người dân làng Nhật Tân đều biết.
Mấy năm nay, anh Dũng nghe nhiều người kể rằng, các cụ ở Nhật Tân đi cúng lễ, gặp thầy, được khuyên không nên gọi là Cô Trôi nữa. Nghĩ rằng, gọi Cô Trôi không được trang trọng, nên anh Dũng đã bỏ tiền làm tấm biển rất lớn, ghi là Bà Chúa Sông Chúa Ngòi. Anh Dũng hy vọng, với tấm biển đó, cùng sự nhắc nhở của anh, mọi người sẽ dần dần gọi Cô Trôi là Bà Chúa. Tuy nhiên, để thay đổi thói quen đó, không thể ngày một ngày hai.
Phía sau ngôi miếu nhỏ, ngay gốc cây sung già, giữa quần thể 66 ngôi mộ vô danh, có một ngôi mộ to nhất, lùm lùm như đống mối. Đó chính là mộ người thiếu nữ chết trôi mà bố anh Dũng vớt lên từ dòng sông Hồng vào năm 1966. Tôi hỏi: “Sao mộ này đắp lâu rồi mà vẫn to thế này, trong khi các mộ mới đắp lại nhỏ?”. Anh Dũng bảo:“Cái này tôi cũng không rõ lắm, nhưng theo kinh nghiệm của các cụ, thì những ngôi mộ cứtự to ra, phình lên thường là mộ kết và rất linh thiêng. Ngày xưa, chỗ này là vụng xoáy, cứ năm thì lở, năm thi bồi lên. Có năm dòng nước xoáy sát vào bờ, nhưng chỉ đến chân ngôi mộ là lại hết chu kỳ xoáy chuyển sang chu kỳ bồi. Có năm dòng xoáy tiến vào sâu, nhưng riêng ngôi mộ thì vẫn thoi loi ra dòng nước và vững chãi. Tôi cũng không rõ do bố tôi chọn địa điểm chôn theophong thủy, vững chắc, hay Bà Chúa chế ngự được cả dòng nước. Còn chuyện ngôi mộ này cứ to dần lên, thì tôi quả thực kinh ngạc. Cứ mỗi năm, ngôi mộ này lại to hơn, cao lên một chút mà có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường”.
Theo lời anh Dũng, ngày xưa, khi chôn người con gái chết trôi, bố anh chỉ bó chiếu và đắp một nấm đất to bằng cỡ 3 cái thúng úp theo hàng dọc. Thế nhưng, không hiểu sao ngôi mộ cứ to dần lên. Nghĩ rằng mối làm tổ, ăn hết xương cốt của cô gái, nên ông đã đào mộ ra bắt mối. Điều kinh ngạc là không có tổ mối nào ờ ngôi mộ cả. Đến năm 1990, ngôi mộ thiếu nữ này đã to bằng đống rơm. Cũng năm đó, hợp tác xã sử dụng máy cày lớn để làm đồng. Lúc đó chỉ có mỗi nấm đất tơ hơ giữa cánh đồng, người lái máy cày không biết đó là mộ, nên đã cày phẳng đi. Thấy vậy, anh Dũng đã đắp lại ngôi mộ, nhưng chỉ lùm lùm bằng mấy cái thúng, để lấy chỗ hương khói, đánh dấu.
Bao năm qua, ngôi mộ vẫn nhỏ như vậy. Thế nhưng, mấy năm trở lại đây, ngôi mộ lại bỗng dưng lớn lên một cách khác thường. Anh Dũng bảo: “Tôi dám chắc rằng, chỉ một, hai năm nữa, cậu quay về đây, sẽ thấy ngôi mộ lớn thêm nhiều nữa”. Chuyện ngôi mộ “lớn lên”, tôi đã gặp ở nhiều nơi, nhưng là do có tổ mối bồi đắp. Nếu mộ Bà Chúa Sông Chúa Ngòi không có tổ mối mà vẫn tự to lên, thì quả là điều kỳ lạ.
Một ngày vớt 12 thi thể và sự thật hải hùng vềdòng sông nhiều xác chết
Dài dòng một chút về ngôi mộ kỳ lạ mà anh Nguyễn Văn Dũng gọi là Bà Chúa Sông Chúa Ngòi, là bởi vì, thân phận và những câu chuyện kỳ lạ liên quan đến người con gái đó, đã ám ảnh anh Dũng nặng nề, và đó cũng là duyên nghiệp để anh Dũng làm công việc kỳ lạ, đó là vớt xác không công, mai táng cho những thân phận xấu số. Từ ngày bố anh vớt thiếu nữ xinh đẹp, linh thiêng lên đắp mộ, rồi trồng cây sung đánh dấu, đến nay, quanh mộ thiếu nữ kia, đã có thêm 66 ngôi mộ vô danh. Anh Dũng giở cuốn sổ nhàu nhĩ, vàng ố đếm từng năm và tổng kết trong 20 năm vớt xác của mình, anh đâ kéo lên từ sông Hồng tổng cộng 503 thi thể.
Dẫn tôi ra mép sông Hồng, chỉ xuống dòng sông cuộn đỏ, anh Dũng nhớ lại: “Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với xác chết là năm 13 tuổi. Hôm đó, vào buổi chiều, tôi cùng đám bạn ra bờ sông tắm. Lúc ở trên bờ, thấy có vật gì đó màu trắng, nổi lềnh bềnh ở đám cỏ. Tiến lại gần, mới biết đó là thi thể của một người đàn ông mặc áo trắng. Đám bạn thấy thế thì sợ hãi, bỏ chạy hết, riêng tôi, không hiểu sao chẳng sợ gì cả. Nghĩ rằng, nếu không vào cuộc ngay, thì xác trôi đi mất, nên tôi lội xuống nước, kéo cái xác ấy lên bờ, rồi chạy về nhà báo với mọi người. Hôm đó, cả làng kéo ra xem. Công an cũng đến xác minh, nhưng không có người nhận, nên bố con tôi chôn luôn ở vườn nhà mình, chỗ có mộ Bà Chúa”.
Cái “duyên” với xác chết sông Hồng đến với anh Dũng từ hồi đó, nhưng phải đến năm 20 tuổi, anh mới làm công việc kỳ dị này. Theo anh Dũng, anh bước vào công việc kỳ cục này không phải vì ai nhờ vả, cũng không ai bắt, mà đơn giản vì vườn đào nhà anh và ngôi mộ Bà Chúa mà anh hương khói nằm ngay cạnh đoạn sông kỳ cục, mà người dân gọi là “vụng nuốt xác”.
Lần đầu tiên dẫn dắt anh Dũng vào công việc vớt xác, là năm anh 20 tuổi. Đó là lần đầu tiên, nhưng cũng là lần ám ảnh đến tận bây giờ. Hôm đó, anh cùng bà Ngọ, là người hàng xóm, ra bãi sông gánh nước tưới đào. Lúc đó là mùa hè, lũ lên cao, nước sông Hồng cuộn đỏ, đục ngầu. Chỗ vườn đào nhà anh thẳng ra, nước xoáy rất mạnh, những thanh gỗ to một người ôm cứ trồi sụt giữa xoáy nước. Đứng trên bờ, anh Dũng nhìn rõ đầu người cứ nhấp nhô trong xoáy. Anh gọi bà Ngọ đến, thì bà Ngọ cũng xác nhận là xác người.
Kiếm chiếc thuyền nhỏ, anh Dũng và bà Ngọ cùng ra vũng xoáy, lôi được xác người lên. Đó là xác người đàn ông, đã trương phềnh, có vẻ ngâm nước đã nhiều ngày. Vừa vớt được người đàn ông này lên, thì xác một phụ nữ lại trồi lên từ vũng xoáy. Anh Dũng tiếp tục vớt người phụ nữ, thì lại đến xác một cháu bé chừng13-15 tuổi. Rồi đến xác một người phụ nữ cạo trọc đầu, chỉ để lại búi tóc đuôi sam ở phía sau gáy.
Vớt được mấy xác người rồi, anh Dũng dùng dây thừng cột những cây gỗ lớn, kéo lên bờ. Anh Dũng nhớ lại: “Thấy tôi hì hục vớt gỗ, bà Ngọ còn mắng: “Tiên sư bố thằng này, đang lo vớt xác không xong, lại đi vớt gỗ làm gì?”. Tuy nhiên, tôi biết có thể còn xác chết trong vũng xoáy, bị gỗ củi dìm xuống, nên phải vớt củi lên, xác mới nổi lên được. Đúng như tôi dự đoán, cứ lôi được ít củi lên, lại thấy một xác người nổi lên mặt nước”. Điều kinh dị chưa từng có trong chuyện vớt xác ở sông Hồng, đó là chỉ riêng ngày hôm đó, anh Dũng với sự hỗ trợ của bà Ngọ, đã lôi lên từ vũng xoáy 12 xác người, gồm cả già, trẻ, trai, gái. 12 thi thể ấy được xếp thành một hàng. Có người còn nguyên vẹn, có người chỉ còn mỗi phần thân, tay chân, đầu đã rụng mất. Có người vẫn còn giấy tờ trong người, có người vô danh, không nhận dạng được. Bữa ấy, người dân trong vùng kéo đến rất đông, các cơ quan chức năng kéo về rất nhiều để điều tra.
Theo những cán bộ khám nghiệm, cả 12 xác chết này đều từ vùng cao trôi xuống, đến cánh đồng Nhật Tân, gặp vũng xoáy thì mắc lại. Có 3 xác chết, 1 nam, 2 nữ đều cạo đầu, để lọn tóc búi sau gáy là người Trung Quốc, chết ở đầu nguồn sông Hồng rồi trôi về tận Hà Nội. Các cán bộ khám nghiệm cũng xác định 12 xác chết đó đều không phải do án mạng, mà do tự tử, tai nạn, hoặc nguyên nhân nào đó chưa xác định được. Khám nghiệm xong, anh Dũng chôn những xác chết vô danh dưới gốc sung trong nghĩa địa vườn nhà, còn những xác có danh tính thì anh bó chiếu lấp tạm, để chờ người thân xuống nhận, bốc mang về.
Anh Dũng giở cuốn sổ thống kê bảo: “Từ năm 2003 trở lại đây, nước sông Hồng cạn hơn, đoạn sông qua cánh đồng nhà tôi thành bãi bồi lấn xa ra phía giữa sông, xác chết trôi nổi ở sông Hồng ít dần đi, không nhiều như ngày xưa nữa. Có năm, tôi chỉ vớt được 18 thi thể mà thôi. Nhưng, cậu cứ ngẫm xem, mỗi năm tôi vớt được vài chục xác, rồi còn hàng chục người ở dọc sông Hồng chuyên vớt xác, rồi các đội vớt xác thuê, rồi một số lượng lớn những xác chết không bao giờ được vớt lên, thậm chí bị dòng nước tống ra tận biển, thì đủ biết lượng xác người ở con sông này nhiều như thế nào”.
Mặc dù, cái ngày vớt được 12 xác chết khiến anh Dũng cực kỳ ám ảnh, nhưng vụ vớt mấy chục xác chết do đắm thuyền thì thực sự khiến anh đau lòng đến tận bây giờ.
Còn nữa…