Năm đầu tiên anh lột áo vợ ra, ngực vẫn tròn, eo vẫn thon, mông vẫn nở. Sau đứa con đầu tiên, anh lột áo vợ ra, thì ngực đã chảy xuống vài cm, eo biến mất thay vào đó là chút mỡ thừa, mông có thể to hơn nhưng rạn từ hông xuống tận bắp. Sau đứa con thứ hai, anh lại lột áo vợ ra, anh chán nản vì cô ấy nhìn thật giống mẹ, chỉ cần hơi cúi một cái ngực với bụng đã có thể chạm nhau, miệng kêu la vì mệt mỏi thay vì sung sướng. Đồ ngủ lôi thôi, đồ lót lại chẳng có gì mới mẻ. Thế là anh mất hứng, anh lại mưu cầu về một người vợ gợi cảm, nóng bóng hơn.
Và anh đi tìm bồ nhí.
Và anh đi tìm bồ nhí.
Bồ nhí chưa đẻ nên bụng phẳng lì, ngực săn chắc.
Bồ nhí diện váy ngắn khoe đùi thon không rạn, người thơm phức không mùi mồ hôi bếp núc.
Bồ nhí mới mẻ đầu tóc quần áo mỗi ngày, vì con không nắm giật, vì không có mối lo cơm cháo gạo tiền. Chi tiêu thoải mãi, thời gian vô hạn trong vòm trời rực rỡ thanh xuân.
Thật tuyệt vời… nhưng sao anh vẫn cần phải lấy vợ?
Bởi vì bồ nhí là bồ nhí, bồ nhí không phải là mẹ hay ô-sin.
Bồ nhí không phục vụ anh miễn phí một cách câm lặng tận tụy cho đến hết cuộc đời (nếu như chẳng may anh thất thế hay ốm đau nằm đó).
Chẳng phải mỗi người đàn ông đều đã từng thấy vợ mình qua hình ảnh của mẹ mình hay sao?
Chỉ là một đứa trẻ sẽ có quyền vô tư hưởng thụ còn một người đàn ông trưởng thành sẽ phải gánh vác trọng trách là trụ cột cho gia đình.
Đừng chỉ vội vàng cười hạnh phúc trước ngày kết hôn, mỗi người đàn ông hãy để lòng mình lắng xuống.
Nhìn lại suốt 20 năm, 30 năm mẹ mình đảm nhận vị trí của một người vợ.
Nếu anh thấy cay sống mũi vì những tháng ngày vất vả mà mẹ đã thầm lặng chấp nhận, vì những điều tốt đẹp mẹ đã từ bỏ để dành cho anh.
Nếu anh thấy những vết rạn mỗi lúc một to lên và mẹ cắn chặt môi vì đau đớn.
Nhưng rồi mỉm cười hạnh phúc vì anh đã đặt nên đó một nụ hôn truyền đạt yêu thương.
Anh biết những vết rạn là dấu tích thiêng liêng trong cuộc đời của mỗi người phụ nữ.
Tuổi trẻ họ không thích nó nhưng nếu được trở thành một người mẹ, họ sẵn sàng chấp nhận.
Chấp nhận một cơ thể thô kệch, không hoàn hảo để có được những đứa con hoàn hảo.
Bồ nhí diện váy ngắn khoe đùi thon không rạn, người thơm phức không mùi mồ hôi bếp núc.
Bồ nhí mới mẻ đầu tóc quần áo mỗi ngày, vì con không nắm giật, vì không có mối lo cơm cháo gạo tiền. Chi tiêu thoải mãi, thời gian vô hạn trong vòm trời rực rỡ thanh xuân.
Thật tuyệt vời… nhưng sao anh vẫn cần phải lấy vợ?
Bởi vì bồ nhí là bồ nhí, bồ nhí không phải là mẹ hay ô-sin.
Bồ nhí không phục vụ anh miễn phí một cách câm lặng tận tụy cho đến hết cuộc đời (nếu như chẳng may anh thất thế hay ốm đau nằm đó).
Chẳng phải mỗi người đàn ông đều đã từng thấy vợ mình qua hình ảnh của mẹ mình hay sao?
Chỉ là một đứa trẻ sẽ có quyền vô tư hưởng thụ còn một người đàn ông trưởng thành sẽ phải gánh vác trọng trách là trụ cột cho gia đình.
Đừng chỉ vội vàng cười hạnh phúc trước ngày kết hôn, mỗi người đàn ông hãy để lòng mình lắng xuống.
Nhìn lại suốt 20 năm, 30 năm mẹ mình đảm nhận vị trí của một người vợ.
Nếu anh thấy cay sống mũi vì những tháng ngày vất vả mà mẹ đã thầm lặng chấp nhận, vì những điều tốt đẹp mẹ đã từ bỏ để dành cho anh.
Nếu anh thấy những vết rạn mỗi lúc một to lên và mẹ cắn chặt môi vì đau đớn.
Nhưng rồi mỉm cười hạnh phúc vì anh đã đặt nên đó một nụ hôn truyền đạt yêu thương.
Anh biết những vết rạn là dấu tích thiêng liêng trong cuộc đời của mỗi người phụ nữ.
Tuổi trẻ họ không thích nó nhưng nếu được trở thành một người mẹ, họ sẵn sàng chấp nhận.
Chấp nhận một cơ thể thô kệch, không hoàn hảo để có được những đứa con hoàn hảo.
__
Source: st