"Ê, tụi nó đang thu tiền trưa nay đi dù kìa, mày có góp không?" "Đi đâu?", "Thôi, đừng cầy tơ lá mơ nữa, đi khách sạn chứ đi đâu!"…
Teen mà đi khách sạn, lại đi vào buổi trưa nữa. Tò mò quá đi!
Tả thực về nơi gọi là khách sạn của teen
Gọi là khách sạn cho oai chứ đa số điểm lui tới "nghỉ ngơi" của teen sau buổi học sáng thường là những khu nhà trọ trong hẻm nhỏ, vắng, lại khá ẩm thấp và bé xíu đủ để kê một cái giường, một cái quạt để… "ngủ". Teen ở khu vực Bình Thạnh thường "hẹn hò" nhau đến khách sạn mini V. hoặc mấy khách sạn nhỏ xíu ở khu Tân Cảng vì giá ở đây cũng "phải chăng" vào buổi trưa và có khuyến mãi nếu mướn phòng từ 2 tiếng trở lên (cụ thể: 1g="70k," 2g="80k," 3g="100k)." Teen quận 10 sang hơn thì có thể lui tới các khách sạn ở khu Kì Hòa với giá không mềm chút nào (khoảng 200k/ phòng). Hầu hết các khách sạn ở đây đều phục vụ thượng đế từ A - Z, bán thức ăn (chủ yếu là những tô mì gói đựơc đổ nước sôi lênh láng) và cả bao cao su, thuốc ngừa thai… Một ông chủ khách sạn trên đường N.B.K tiết lộ: "Đã đi khách sạn rồi thì không có đứa nào đàng hoàng đâu. Kệ tụi nó đi, ngu thì… chết ráng chịu!".
Buổi trưa, teen vào khách sạn để làm gì?
Lời nói vô lương tâm (nhưng phản ánh đúng thực tế) của ông chủ khách sạn kia đã phần nào giải đáp câu hỏi: "Teen vào khách sạn để làm gì?". K.T và L.M là khách quen của khách sạn V. tiết lộ: "Hẹn hò ở đâu cũng thấy ngại vì sợ bị mọi người bắt gặp nên dẫn vào khách sạn, chịu khó chi tiền nhưng lại được… thoải mái!" Một số học sinh còn rủ nhau thuê khách sạn để… phê ma túy.
Dân "đi dù" khách sạn buổi trưa hiện nay hay chơi "chiêu" nhiều cặp mướn chung một phòng. Những người viết bài này cũng đã có dịp "tháp tùng" nhóm học sinh đi vào nhà nghỉ V. Hình như đây là khách hàng quen thuộc nên dù thấy các cô cậu này vẫn còn mặc đồng phục nhưng từ bảo vệ cho đến ông chủ khách sạn (không có nhân viên tiếp tân) vẫn vui vẻ đưa chìa khóa lên phòng mà không đòi bất cứ giấy tờ gì. Căn phòng rộng chừng 15m2 với khoảng 4 tấm nệm mút nhỏ bốc mùi ngai ngái được chất ở góc phòng. Các đôi bắt đầu phân chia lãnh thổ của mình và… vô tư thể hiện "tình thương mến thương". Hai đứa chúng tớ thấy ở lại lâu không tiện nên giả bộ đói bụng để đi ra ngoài kiếm đồ ăn…
Và những chiếc bẫy đang chờ sẵn
Một số teen tự thú đi khách sạn buổi trưa là để tránh sự kiểm soát của gia đình, ít bị người ta dòm ngó và vì giá phòng buổi trưa khá rẻ. Gọi là vào khách sạn nghỉ trưa chứ các bạn thường "phê" luôn tới chiều. Cúp tiết, bỏ bê bài vở là chuyện thường tình.
Chưa kể những hậu quả do teen tự tạo ra, nguy hiểm đang chực chờ quanh khách sạn kiểu này thường rất khủng khiếp. T.T (trường Đ.) kể chuyện mình bị mua trúng một chiếc bàn chải đánh răng cũ, được bỏ vô bao ni - long đàng hoàng nhưng đến lúc đánh răng xong mới thấy trên cán bàn chải có khắc hình trái tim và hai cái tên rất nguệch ngoạc. May mà mấy tháng sau T. xét nghiệm máu thấy mình vẫn an toàn, nhưng từ đó về sau nói đến khách sạn là T. thấy tởm lợm.
Tởm lợm là chuyện không lạ, vì đây thường là nơi lui tới của đủ thành phần, lại không được làm vệ sinh thường xuyên, nên chứa rất nhiều vi trùng gây bệnh. Nguy hiểm hơn là mưu tính của những người lớn vô lương tâm. Biết teen tụi mình sợ bị phát hiện chuyện vô khách sạn nên thường xuyên thu thêm phí (giả vờ để teen làm hư hại đồ vật rồi bắt teen đền gấp đôi, gấp ba). Có nhiều teen bị lấy cắp cả xe máy nhưng đành im lặng vì sợ làm lớn chuyện ba mẹ sẽ biết. Tệ nhất là việc các ông chủ, bà chủ khách sạn thường đặt camera trong phòng, ghi lại hình ảnh của teen để…dựng thành phim, phát tán khắp nơi.