Khi dân bay "xệ cánh"
Cả “đội bay” nâng những ly nước ngọt pha Sko nốc cạn, lại một bữa tiệc “lắc” không điểm dừng.
Bất chấp cả những kết quả nhãn tiền, những khuyến cáo đầy nguy hiểm về việc sử dụng lắc quá liều với thời gian dài, những "chuyến bay" của dân chơi chưa bao giờ có khái niệm kết thúc
Không khí trong sàn bắt đầu nóng dần, lượng khách đến nhập cuộc đông hơn, dưới chân bàn là những vỏ viên con nhộng vứt bừa bãi – một dấu hiệu quen thuộc mà dân chơi đo độ thác loạn của nhau qua cơ số thuốc để khẳng định đẳng cấp sành điệu trong sàn.
Với dân cắn hàng Sko (kẹo), độ phê của thuốc thường kéo dài đến sáu tiếng, vì vậy những “chuyến bay” như bất tận theo thời gian của đêm. Khi đang bay, nói như Phương “bác sĩ” bán “kẹo” ở Casa: “Ông có đem trực thg tới rước cũng không thằng nào chịu đi đâu”. Cao trào của những cơn thác loạn ở các sàn lắc Phnom Penh thường ở khoảng 2 – 4 giờ sáng, liền sau đó là những cú gãy cánh khi dân chơi cắn lắc quá liều.
Sau một đêm điên loạn, “đội bay” bắt đầu xệ cánh
Lắc ké
Lượng người Việt trẻ đến từ các tỉnh miền Tây sang Phnom Penh làm sinh sống khá đông, kiếm tiền tương đối nhiều là giới buôn xe, buôn phụ tùng xe, thợ sửa xe. Sau những phi vụ trúng quả, họ hay tìm cách giải sầu bằng những “chuyến bay” cùng với “kẹo”, “kê” ở sàn nhảy. Khi tiền cạn, các tay chơi này vẫn thèm cảm giác bay nên tìm đến hai sàn Casa và Holiday gật gù ké những bi “kê”, ly nước pha “kẹo” của những tay chơi mạnh tiền.
Và những lần xuất hiện ở Holiday hay Casa, không khó để nhận ra khá nhiều những tay chơi lắc ké. Tú – lân la sang làm quen hôm ở sàn Holiday, giới thiệu quê Sóc Trg, sang Cam bốn năm, là thợ hàn đồ mủ ở chợ xe máy Kirirum, hào hứng khoe về thành tích chơi bời của mình: “Em chỉ thích “cắn kẹo” thôi, còn đám chỗ làm em, tụi nó toàn chơi hàng đá, chích không à, chiều chiều anh mà ghé sau mấy tiệm bán xe, ống chích nó vứt đầy. Chích người xuống lắm, cắn kẹo bê đã hơn, nhưng không bị nát người”. Được mời ly nước ngọt pha “kẹo” Tú hí hửng kể tiếp: “Dân Việt cỡ tuổi tụi em bên này, thằng nào cũng biết lắc hết trơn, mấy thằng bạn em làm thợ hồ, kiếm được cũng dồn vào lắc hết, bên này chơi thoải mái đâu có lo. Thực ra sống xa nhà, ở xứ này cũng chẳng trò gì hay, tối rủ rê bạn bè đi lắc…”
Đêm vào Casa cùng nhóm Phùng, khi cả nhóm bắt đầu “cắn kẹo”, đang nhảy múa cuồng loạn, lại một tay chơi cầm ly rượu, ngả nghiêng đến làm quen: “Mấy anh Sài Gòn qua chơi hả? Em là Khải, người Việt, phụ bán quần áo ở chợ Nga…” Những giới thiệu ngắn gọn như thế ở xứ lạ, dễ được các tay chơi Sài Gòn đồng cảm cho nhập cuộc cùng, và tất nhiên, Khải lâu lâu cũng được hưởng vài ly “kẹo” ngọt miễn phí.
Trong cả hai sàn Casa và Holiday, còn có thêm một đội ngũ các em gái, nếu ở Casa đa phần gái Campuchia, thì ở Holiday đều là gái Việt, dân quận 4, quận 8 của Sài Gòn, hình thành nên một đội ngũ lắc ké, biết bám sát lấy những bàn có “phi đội” bay chuyên nghiệp, rủng rỉnh tiền, bởi thông thường, kết cục của đằng sau những đêm bay, bao giờ cũng là sex.
Khi “con lắc” lên cơn
“Cháy”
15 đô cho một viên kẹo, 45 đô cho một phân Kê, ở cả Holiday và Casa nếu là khách quen, cứ hết thuốc chỉ khoát tay là được phục vụ ngay tại bàn. Và với những cuộc vui khó kiểm soát như thế, những cú “cắn” thuốc quá liều diễn ra thường xuyên, dân chơi xứ Cam gọi là ches (cháy) hay còn gọi theo tiếng Anh là error. Khi “cháy” cơ thể mất kiểm soát, không đi đứng vững, hành vi lộn xộn, người nhẹ như bông gòn, nói ng lảm nhảm…
Và để cuộc chơi lên đỉnh điểm, phải có “cháy”. Ngày ở Casa, khi “đội bay” được Tùng tặng cho những bi Kê miễn phí, một tay chơi đi cùng cho biết, đó là cách dân tiếp thị “kẹo” ở Cam bây giờ hay sử dụng, những tay chơi này không chỉ nhìn dò xét và cung cấp nữa, mà sẽ cùng nhập cuộc, khi thấy đúng mồi ngon sẽ biết tung chiêu khuyến mãi để giữ khách. Ở Cam nguồn bán lẻ “kê” – “kẹo” trong các bar, vũ trường, karaoke nhiều vô số kể. Vì vậy các tay quản lý bây giờ thường chọn dân chơi cùng hệ và bay luôn, để dựa trên đó biết khách sắp phê sẽ bơm hàng đúng lúc, và khách càng phê nặng, cháy nặng, tất nhiên, lợi nhuận thu lại không hề nhỏ.
Gần bốn giờ sáng, cả “đội bay” bắt đầu loạng choạng, lại thêm hai thành viên nữa ngồi nhìn đèn bắt bướm, cười ngây dại. Chạm vào đôi tay lạnh ngắt, Tùng cho biết hai tay chơi này đã chính thức… “cháy”. Cả nhóm lại tiếp tục reo hò vang dội, phừng phừng khí thế, mắt quắc như trợn ngược, người mướt mồ hôi, cảm giác như đang bị dồn nén, bức bối, hết sức khó chịu. Tiếng nhạc đinh tai lướt cùng đội bay giờ nghe sao nhỏ xíu.
Đội bay dìu nhau ra khỏi Casa khi đã hơn năm giờ sáng. Chuyến bay thác loạn xài hai chai rượu, cơ số thuốc được tổng kết với 17 viên kẹo, hai phân Kê, chi phí cho đêm bay bất tận ấy hết 525 đô, chưa kể khoản bo vụn vặt cho phục vụ. Chỉ vừa về kịp khách sạn, những tay chơi còn lại cũng lần lượt gãy cánh, nôn thốc nôn tháo, suốt cả ngày hôm sau cả nhóm không ai được gì, ngay cả uống ly nước một lát sau cũng nôn sạch, người nóng bức, mệt mỏi, mềm oặt, rã rời. Một kết cục quen thuộc của mỗi lần “cháy” thuốc, nhưng bất chấp cả những kết quả nhãn tiền, những khuyến cáo đầy nguy hiểm về việc sử dụng lắc quá liều với thời gian dài, những “chuyến bay” chỉ tính riêng ở Holiday và Casa chưa bao giờ có khái niệm kết thúc.
Một nghiên cứu ở Hong Kong chỉ ra con số tg chóng mặt việc sử dụng Kê trong giới trẻ, từ 1991 chỉ có 1% sử dụng, đến 2006 đã là 73%. Ketamin được liệt vào danh sách một trong sáu hạng mục thuốc gây nguy hại đến tính mạng trên thị trường, ngoài những tác hại bề mặt, về lâu về dài người sử dụng Kê dễ bị ảnh hưởng nặng nề đến thận.
Theo một nghiên cứu (năm 2007) của Tổ chức phòng chống ma túy và tội phạm Liên hiệp quốc thì có khoảng từ 11 đến 23,5 triệu người trên thế giới từng một lần sử dụng thuốc lắc (Ecstasy), trong số đó có 2,3 đến 6 triệu người thuộc các nước khu vực Đông Nam Á. Tuy nhiên, khuyến cáo này cũng chỉ ra rằng đây chỉ thực sự là bề nổi của tảng bg chìm những người sử dụng lắc. Một điều đáng báo động là dân chơi trẻ sử dụng ngày càng nhiều.
theo 24h