Sáng nay đến lớp ghét thật, mấy thằng chăm học cứ bàn về đề Đại học thế này thế nọ rồi gật gù với nhau. Mình chả hiểu gì nên cũng chả hóng được . Mấy đứa con gái thì cứ tỉ tê “bế giảng” mới cả “chia tay”, nẫu thế không biết. Bây giờ mới là tháng 3, còn 2 tháng nữa mới bế giảng, 4 tháng nữa mới thi Đại học, làm gì mà cứ cuống cả lên làm người khác cũng cuống theo. Nhưng mà tại sao mình lại thấy hơi chột chột nhỉ?
Ngẫm lại thì mình thi khối A mà bây giờ Toán còn nguyên cả quyển sách học kì II chưa sờ đến, Lý thì phần ánh sáng với bức xạ chẳng hiểu gì, Hóa thì hữu cơ vẫn còn gọi nhầm tên, "oh my god"!!! Thôi, mình thề, mình hứa, mình đảm bảo, chơi nốt tối nay, từ mai sẽ lập hẳn thời khóa biểu học đàng hoàng. Tự lập ra kế hoạch học tập làm mình thấy vui vui, thảo nào chơi mấy ván Caro với thằng bạn thân thắng bét nhè… Hê hê, thế là lại được ăn bánh mì miễn phí rồi.
Ngày… tháng… năm
Hôm nay học mệt quá. Sáng ở lớp học đến 12h kém 15 mới được thả. Chiều học Lý từ 2h đến 3 rưỡi. Xong lăn về về Bách Khoa học Toán từ 3 rưỡi đến 5h, rồi lại lê la ra trường Y học Hóa từ 6h đến 7 rưỡi. Đến chết thôi, nhưng mà hôm nay mình lại thấy vui vui. Tự làm được mấy bài Hóa khó khó nhé, lại còn giảng cho cái bạn gì xinh xinh ngồi cạnh nữa chứ!
[/justify]
Ăn xong lên học, mở điện thoại ra có 2 tin nhắn mới và 2 cuộc gọi nhỡ của 2 đứa bạn thân. Nào nào xem nào, xem "cô chú" gọi gì mình nào:
“Mai 6 rưỡi có mặt ở trường đi ăn miến trộn nhớ, mày còn nợ tao vụ trà sữa đấy, mai trả nốt đê… Sắp hết năm rồi, à, mai nhớ mang vở ô li chơi cờ caro nhé, vở nháp của tao mày vẽ lợn gà chẳng chịt vào hết chỗ chơi rồi. Mà học Sinh đi , mai kiểm tra 15’ đấy!".
“Thằng H đã rủ mày đi ăn sáng chưa, mai qua đèo tao nhớ, ngại đi bộ lắm! À, mày giở sách Hóa trang 132 đi, bài 6 ý, làm hộ tao nhớ, tao nghĩ mãi ko ra, làm xong thì gọi tao đấy”.
Vậy sáng mai lên lớp bận rộn lắm rồi đây…
Ngày… tháng… năm
Tháng 4 về rồi, nhanh thật. Hôm nay mình đến lớp sớm. Không phải tại mẹ gọi dậy, cũng không phải tại trời nóng hay xe hết xăng mà là do… mình thích thế. Mấy hôm nay toàn kiểu hâm hâm này ý, chẳng biết có phải do học nhiều quá nên thế không. Đến lớp đúng 7h kém 15 nhé, mình đến đầu tiên luôn. Mở toang cái cửa sổ kiểu Pháp to đùng nhìn xuống sân trường. Ơ, lạ quá, sao bây giờ mình mới nhận ra trường mình đẹp đến thế này nhỉ? Cái thư viện bé bé núp sau giàn hoa giấy nhìn ảo quá, cái căng tin bé bằng lỗi mũi vắng tanh nhưng chỉ một lúc nữa thôi là chen nhau bẹp ruột, cả cái sân khấu mà mỗi thứ 2 đầu tuần biểu diễn văn nghệ sao hôm nay nhìn bỗng thân thuộc thế…
Nắng tháng 4 có đủ để nhuộm vàng cả sân trường không, hay nó cứ mãi lúc nhún nhảy lúc lặng im lúc chạy loanh quanh hết trên mái ngói rồi lại sà xuống ghế đá, chán thì lại lăn xuống đất thành từng giọt vàng hoe tinh nghịch nhỉ?[/justify]
[justify]Hôm nay lớp trưởng báo về việc nộp hồ sơ thi Đại học. Cả lớp xôn xao.
- Mày thi gì
- Tao thi Kinh tế
- Thế à. Tao thi Bách Khoa
- Èo, những Bách Khoa ít con gái lắm! Nghĩ kĩ vào nhớ!
Mình tự nhiên thấy có một cảm giác lạ lạ, không hẳn là vui cũng không hẳn là buồn. Mình vui vì nghĩ đến thi đại học. Hai chữ “Đại học” có một cái gì đấy chứng minh rằng mình đã lớn. Vào được đại học thì sao nhỉ, sẽ là cuộc sống sinh viên thật sự, không còn bị cấm đoán nhiều như ở cấp 3 nữa, sẽ không còn phải bù đầu ôn luyện những môn khô khốc, thay vào đó sẽ được học những môn mình thích, làm những thứ mình thích… Tự do hơn đấy, nhưng liệu có vui hơn không nhỉ?
Ừ, đấy cũng chính là lí do khiến mình lăn tăn mãi. Vào đại học, cũng có nghĩa là phải xa cái lớp cấp 3 yêu quý này. Sẽ không còn những sáng í ới gọi nhau đi ăn sáng, không còn những tiết sinh hoạt ngày thứ 7 bị thầy chủ nhiệm bắt viết bản kiểm điểm nhưng thầy toàn (giả vờ) quên không thu, không còn cái cảnh cả lũ chúi đầu vào một tờ A4 cãi nhau loạn xị vì một bài Hóa sai đáp số và cũng chẳng còn những chai C2, phong kẹo táo, thịt bò khô, ngô luộc ở dưới ngăn bàn nữa…
Tối đến ngồi chép hồ sơ "hộc bơ" ra mà vẫn chưa xong. Ghi sai cả mấy hồ sơ rồi, toàn nhầm chỗ mã tỉnh với mã trường. Mỏi tay quá, gần 1h đêm rồi đấy, cả chục bộ hồ sơ chứ ít đâu. Mình tự nhiên lại nghĩ vớ vẩn. Không biết trong chục cái hồ sơ đang nằm la liệt trên mặt bàn kia, liệu có cái nào trúng tuyển không nhỉ? Liệu có cái nào mở cánh cửa giảng đường cao vời vời, 10 thằng thi 9 thằng trượt không nữa. Thôi, kiếm tạm bát mì ăn đã, chép sau, à mà suýt quên, mai lại hẹn với mấy đứa bạn thân đi ăn sáng rồi… Tranh thủ thôi, còn mấy thời gian nữa đâu…
Ngày… tháng… năm
Trường tổ chức thi thử tốt nghiệp. Vớ vẩn thật, ai lại lấy điểm thi thử làm điểm kiểm tra 1 tiết bao giờ không cơ chứ. Sinh hỏi vớ va vớ vẩn, toàn cái mình chưa nghe bao giờ, lại mấy cái ADN, ARN xoắn mới cả kẹp, nhức đầu vãi. Hôm qua thi Sinh, lúc vừa phát đề được 5’ thì đã có thằng hỏi “Cô cho em nộp bài”, làm cô giám thị há mồm trợn mắt, chắc cậu bé lại giống mình rồi. Mình lấy bút "random" cả 50 câu, mãi đến cuối giờ, nghe mấy thằng bàn đầu học giỏi thì thào với nhau “câu 25 đáp án là B đấy, câu 26 là A, 27…” mình mới sửa sửa theo, chứ cũng chẳng biết là đúng hay không, kệ, ít ra bọn nó cũng giỏi môn này hơn mình.
Địa thì đỡ hơn, ít ra là dựa vào cái Atlat cũng chém chém được một tí. Toán với Lý thì ngon lành rồi, đúng môn mình thi đại học mà lại. Nhưng cái câu quang phổ ánh sáng cuối, mình tính nhầm nên sai, sai vớ vẩn thật, thôi, ko buồn những cái linh tinh nữa, rút kinh nghiệm hôm thi Đại học là được. À đấy lại quên, bọn nó hẹn thi xong ra trà sữa mà mình quên khuấy mất. Dạo này như bị mất trí nhớ ý, cứ quên quên nhớ nhớ, mai phải bảo mẹ mua viên “Hoạt huyết dưỡng não thôi”, thấy thằng Tùng uống rồi bảo ok lắm, học đêm không buồn ngủ tí gì luôn. Thích thật!
Ngày… tháng… năm
Tháng 5 đến thật rồi. Học sinh 12 ai cũng sợ tháng 5. Không phải vì cái nắng gắt đầu hè hay áp lực của hai kì thi quan trọng nhất cuộc đời đang đến gần, mà là cái ngày bế giảng…
Mình sợ cái ngày đấy, năm ngoái, khi vẫn còn học 11, hôm bế giảng nhìn mấy anh chị lớp 12 khóc lóc mình đã "rờn rợn" rồi… Nhưng mình nghĩ còn xa lắc mới đến cái ngày đấy! Thế mà “xa lắc” cũng chỉ còn 2 tuần nữa thôi…
Mấy hôm nay mình thấy lớp khang khác. Hình như ai cũng đều nói, đều cười, và yêu thương rất vội. Mình từng trải qua cái cảm giác này rồi. Hồi mẫu giáo, hôm chia tay, cô mầm non bật cái bài “Tạm biệt búp bê thân yêu” mình cũng khóc nức nở. Lớp 5 mình chững chạc hơn, không khóc thành tiếng như mẫu giáo mà chỉ rơm rớm thôi. Lên lớp 9 thì không khóc tí gì luôn, chỉ cảm thấy buồn và tiếc như đánh mất một cái gì đó. Nhưng năm nay, liệu có theo quy luật đấy không, liệu mình có khóc như mấy anh 12 khóa trước không?
Ngày… tháng… năm
Và bây giờ thì cái không khí chia tay đến thật rồi. Nó len lỏi vào từng lớp 12 của khối, trường cho học sinh khối 12 mặc áo lớp đến trường. Sướng thật, mà hình như, áo lớp mình là đẹp nhất! Kiểu dáng đơn giản thôi nhưng vẫn đẹp. Mình thích cái câu “As we go on we remember” in ở cuối áo. Ý nghĩa thật, nhưng cũng buồn nữa…
Hôm nay cả lớp mình ra sân chơi vòng quang Socola với bịt mắt bắt dê. Vui không tả được. Mình đau cả hai bên hàm vì cười nhiều quá. Chưa bao giờ mình thấy lớp mình cười nhiều như thế. Nụ cười thật sự đấy, mình biết chứ, vì nó xuất phát từ trái tim mà.
Lớp trưởng bảo mai lớp đi chơi với nhau buổi cuối. Đi Đền Ngọc Sơn, Văn Miếu, rồi đi ăn với nhau, tất cả phải mặc áo lớp, 1 rưỡi chiều ở trường. Hai từ “buổi cuối” làm mình thấy buồn quá, nhanh thế rồi sao. Hôm nay, hôm nay đã là 20 tháng 5 rồi…
Ngày… tháng… năm
Ngày cuối đến thật rồi. Mình đến trường sớm thế mà vẫn có người đến sớm hơn. Hình như ai cũng muốn đến thật sớm để kéo dài thời gian được là học sinh thì phải. 7h kém mà lớp đã đông đủ hết rồi, mặt ai cũng buồn thì phải. Đừng cố cười bạn của tôi ơi. Tôi biết chỉ cần một bài hát hay một câu nói cũng khiến bạn bật khóc ngay đấy. Chụp ảnh thôi, chụp ảnh thì phải cố mà nhăn nhở ra cười nhé. Mình muốn ảnh của mình phải vẫn là một "mem" nói nhiều, cười cũng nhiều như ngày trước.
Trường lại bật cái bài “Mong ước kỉ niệm xưa”. Thôi rồi, lần này thì khóc giữa sân luôn rồi. Nhưng mình không ngại, bởi mấy thằng con trai trong lớp cũng đang khóc như mình. Ngày thường thì bị ghi sổ ghi đầu bài vì tội cười trong giờ học, ai ngờ ngày cuối lại thi nhau khóc thế này đâu.
Thầy bảo cả lớp lên lớp. Thầy giảng, giảng bài học cuối cùng cho bọn mình. Bài giảng về cuộc đời. Thầy dùng nước mắt thay cho phấn để giảng bài kìa. Thầy chúc cả lớp luôn hạnh phúc nhé. Chỉ là hạnh phúc thôi sao hả thầy? Sao không phải là thành công, không phải làm "ông nọ bà kia" mà lại chỉ là hạnh phúc? Nhưng bạn của tôi ơi, bạn có biết rằng, những danh vọng ở cuộc đời này đều chỉ là phù phiếm, chỉ có hạnh phúc mới là thật sự quý giá…
Có tiếng khóc rồi, của mấy đứa con gái tổ 4. Tiếng khóc lan dần sang khu tổ 1, rồi tổ 3, và tổ 2 của mình nữa. Mấy thằng bàn cuối hay cười hềnh hệch mà bây giờ thì cũng nức nở hay chí ít thì cũng cố cắn chặt môi không cho bật tiếng khóc ra ngoài. Cái hình ảnh hồi mẫu giáo cả lũ trẻ con khóc rấm rứt khi nghe bài “Tạm biệt gấu Misa” lại hiện về, sao giống bây giờ đến thế… Có khác chăng chỉ là lũ trẻ con mặc áo Mickey, siêu nhân hay búp bê Barbie ngày đấy bây giờ mặc sơ mi trắng quần âu và áo dài mà thôi.
Kí lên áo nhau nào, bao lời chúc, lời hẹn được ghi lên áo trắng học trò. Chúc nhau đỗ đại học, chúc nhau thành công, hạnh phúc… Chắc chắn là mình sẽ không bao giờ quên các bạn đâu. Tạm biệt tuổi học trò, tạm biệt ngôi trường cổ, tạm biệt nhé và hẹn gặp lại…[/justify]