Rón rén đến bàn hướng dẫn, cô điều dưỡng tiếp nhận bệnh của Từ Dũ không kịp ngẩng đầu lên, nói nhanh: “Nuôi hay bỏ? Nuôi đi thẳng rẽ trái. Bỏ đi ngược ra ngoài cổng, qua phía bên kia đường”. Cô bé bắt đầu rơm rớm nước mắt, vội vã đi ra ngoài cổng băng qua đường trong tiếng chào mời của “cò”. Tiếng loa phát thanh cảnh báo không nên nghe lời mời mọc của các “cò” vẫn liên tục vang lên.
Ảnh minh họa: Hoàng Hà.
Đầu giờ chiều một ngày cuối tháng 5, tại khu vực “bỏ”, khoa Kế hoạch hóa gia đình bệnh viện Từ Dũ, bệnh nhân đông hơn hẳn khu vực “nuôi”. Trên bậc thang lên xuống, lác đác vài cặp nam nữ đứng thầm thì trong nước mắt. Các cô gái khác, phần lớn nằm trong độ tuổi từ 16 đến 25 ngồi trước phòng khám, tay cầm số chờ đến lượt mình. Mới hơn 2 giờ chiều, bảng hiển thị số thứ tự đã lên tới số 932 và còn hơn 30 người vẫn đang ngồi đợi ngoài hành lang rộng chừng 3 mét, dài hơn 50 mét.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, tiếng bác sỹ vang lên từ chiếc micro trong các phòng khám rõ mồn một xen lẫn những tiếng thở dài và những đôi mắt ướt. Cô bé thắt bím ngồi một mình bên cạnh một cặp nam nữ, khuôn mặt hiện lên nhiều nỗi lo lắng và sợ hãi, trên tay em đang cầm số thứ tự run lên bần bật từng hồi. Mắt em nhòe nước khi có người bắt chuyện với tư cách "cùng cảnh ngộ". Em nói: ba mẹ em rất bận, họ không bao giờ có thời gian ngồi lắng nghe em… Em có bạn trai năm em học lớp 8, cũng có hoàn cảnh giống nhau nên hai đứa chia sẻ được rất nhiều. Cả em và bạn em tò mò “làm chuyện ấy” trong năm học lớp 10. Em không muốn có con vì vẫn đang đi học, ba mẹ của em hoàn toàn không biết, bạn bè thân, em cũng không dám kể.
Nghẹn giọng giây lát, cô bé cho hay, em không thấy kinh nguyệt, bụng dưới cứ đau âm ỉ. Tâm sự với bạn trai rồi hai đứa đi mua que thử thai về thử, em biết mình đã bị “dính”. Hoang mang, mất ăn mất ngủ vì sợ, em liên tục lên mạng tìm kiếm thông tin để biết thêm về chuyện có thai ngoài ý muốn. Bạn trai em khuyên nên đến bệnh viện sớm để giải quyết, càng chần chừ bụng em càng to sẽ khó khăn hơn cho cả hai đứa. Sau khi khám bác sĩ, em biết cái thai của mình đã được 7 tuần. Cô này hỏi em muốn phá bằng thuốc hay nạo hút bằng thìa…
“Đọc những thông tin trong tờ rơi, em thật sự rất lo lắng. Nhẹ không nói gì, nặng sẽ gặp nhiều tai biến như: xuất huyết liên tục không cầm được, thai không ra hết phải chuyển sang biện pháp nạo hút… và nguy cơ vô sinh về sau này là rất lớn. Em ân hận rất nhiều. Giờ đây chỉ có mỗi mình em phải gánh chịu hậu quả. Em cảm thấy bản thân mình nhơ nhớp và ghê tởm”, cô bé nói trong nước mắt.
Cùng lúc đó, một nhóm gồm 4 em ở độ tuổi 16, 3 nam 1 nữ đang hồn nhiên ngồi đùa giỡn. Nghe đọc tên, cô bé mặc váy ngắn đến mức không thể ngắn hơn, áo hai dây ôm sát người, mái tóc dài màu đỏ với cặp kính râm che nửa khuôn mặt, cầm số đứng lên. Em không quên đưa tay vuốt ve bạn trai ngồi bên cạnh trước khi bước vào phòng khám. Sau 5 phút, em bước ra, khuôn mặt tươi cười mừng rỡ với các bạn: “Lại 4 tuần uống thuốc. Lần trước bốn trăm không biết giờ tăng lên bao nhiêu. Anh đưa em một triệu đi, cuối tháng, ông bà bô chi tiền tiêu vặt, em bù”, nói xong, cô bé nghênh nganh đi trong ánh nhìn bỡ ngỡ của mọi người.
Còn phía bên kia hành lang của lầu 1 bệnh viện, một căn phòng lớn gồm khoảng 20 nữ đang nằm thiếp đi sau khi phá thai bằng phương pháp nạo hút. Bên ngoài, hơn 10 cô gái khác đã thay sẵn trang phục bệnh nhân ngồi chờ. Thấp thoáng hiện trong số đó, có những gương mặt non nớt, trắng bệch.
Những ánh mắt nhìn sợ hãi, những khuôn mặt tối sầm và xám xịt hơn khi tiếng dụng cụ leng keng, tiếng la, tiếng rên rỉ vang trong phòng mổ.
Ngồi lẩn khuất trong nhóm bệnh nhân, một nữ sinh lớp 11 rụt rè cho biết, em đi tái khám sau khi phá thai bằng phương pháp nạo hút vì thai trên 7 tuần, em không thể dùng thuốc.
Khi đã gần gũi hơn, em nghẹn lời kể về thời điểm đầu, khi hoàn toàn không biết mình có thai. Nhưng mẹ em thì biết. Mẹ đã gặng hỏi, điện thoại cả cho bạn trai em để xác minh nên em sợ và kể thật với mẹ. "Ba mẹ đã khóc, khóc rất nhiều chứ không la mắng, em cảm thấy tim em nhói đau gấp trăm lần lúc em nằm trên băng ca trong phòng mổ…", cô bé rưng rưng nước mắt.
Rồi ba mẹ xin phép thầy cô cho em được nghỉ học một tuần để đưa em vào bệnh viện phá thai. Em rất bất ngờ vì ba mẹ đã không sang nhà bạn trai em làm ầm ĩ hay bắt họ phải chịu trách nhiệm. Không ai biết gì ngoài ba mẹ và bạn trai em, mọi thứ diễn ra trong âm thầm. Em biết họ đã đau lòng rất nhiều vì đứa con hư hỏng và bản thân thì "chỉ muốn chết đi cho rồi". Cô bé cũng chia sẻ về khoảnh khắc nằm trong phòng phá thai, tai em ù lại, mắt em mờ đi, tim em đập mỗi lúc một mạnh hơn. Em đã được tiêm thuốc gây tê nhưng vẫn cảm nhận được sự đau đớn đó…
“Sau khi bỏ thai, em và bạn trai cũng chia tay. Bạn ấy tâm sự với cô bạn thân của em rằng bạn ấy cảm thấy ghê ghê và ghét em. Em buồn lắm và đã gặp bạn để năn nỉ đừng bỏ em một mình nhưng bạn ấy chỉ đồng ý hai đứa tiếp tục quen nhau cho đến khi em khỏe mạnh lại như trước”, cô bé lại khóc.
Nắng cuối ngày bắt đầu tàn dần, nhiều bệnh nhân tuổi teen của Từ Dũ cúi đầu lẳng lặng ra về.