Nếu có thời gian thoải mái nào trong tiết học thì đó dứt khoát không phải là giờ kiểm tra miệng. Thật sự, là một phần không thể thiếu của tiết học, nhưng 15 phút “sinh tử” này luôn khiến teen lo lắng, thấp thỏm, cho dù có học bài kỹ đến đâu đi chăng nữa. Và, dù ý thức được hay… vô thức, teen sẽ thực hiện những hành động sau đây:
Giở sách tìm đáp án và cắm cúi đọc
Sau khi nghe câu hỏi, trong lớp sẽ tập tức vang lên tiếng loẹt xoẹt giở sách vở để tìm đáp án. Những teen đã học bài ở nhà thì lướt qua các ý chính, còn những teen lười thì chỉ có đọc lấy đọc để, như muốn nhặt chữ trong sách ra mà nuốt vậy. Cố “nuốt” nhanh, nghẹn cũng kệ, nước đến cổ rồi còn suy tính gì! Một lý do nữa để teen ít muốn ngẩng mặt lên là kém tự tin, sợ bị gọi nên cứ cúi xuống nhìn sách cho có cảm giác an toàn!
Còn trong trường hợp thầy cô nghiêm khắc, bắt gấp sách lại ngay từ đầu giờ, thì teen sẽ (giả vờ) ngồi im trong chốc lát, đợi cơ hội thì… mở hé hé để ngó vào trong cuốn sách, coi vớt vát được ý nào là hay ý đó.
Nhìn quanh lớp
Hành động này sẽ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn hơn 2 giây (vì nếu lâu hơn thì teen sợ sẽ bị thầy cô gọi lên bảng do thái độ lơ láo). Mục đích của nó là để nghía xem có nhân mạng nào dũng cảm noi gương anh hùng Phan Đình Giót lên “đỡ đạn” cho cả lớp hay không. Biểu hiện của vị “đại hiệp” này có thể là giơ tay xung phong, hay nổi bật giữa đám đông vì “dám” ngẩng cao đầu nhìn thầy cô với ánh mắt “như đúng rồi”. Trông thấy vị cứu tinh như thế, khối teen sẽ thở phào nhẹ nhõm vì yên tâm hơn với ý nghĩ thầy cô sẽ không (hoặc chưa) gọi đến mình.
Trong nhiều trường hợp, lớp của teen cũng có “chiến thuật” đang hoàng: phân công từng bạn xung phong lên bảng vào mỗi tiết. Khi đó, khoảnh khắc này sẽ là lúc mọi con mắt sẽ đổ dồn vào người được giao nhiệm vụ cao cả đó và chuẩn bị lên đường ra nơi “hòn tên mũi đạn”.
Nhìn thầy cô và…cuốn sổ điểm
Hành động này thì còn chớp nhoáng hơn nữa, chỉ trong chốc lát thôi, kẻo thầy cô lại tưởng là muốn xung phong lên bảng thì “tạch”. Mục đích của hành động này là để dò xem thái độ của thầy cô lúc đó, vui vẻ hay bực bội, dễ tính hay nghiêm khắc để chuẩn bị tinh thần đối phó.
Còn nhìn cuốn sổ điểm là để đoán xem thầy cô sẽ gọi ai trong sổ. Chả thế, cứ mỗi khi thầy cô rà xuống dưới trang giấy là khối teen có tên ở đó giật mình thon thót; còn khi cô liếc lên phía trên thì những teen có “hộ khẩu” ở đó sẽ phải xanh mặt, tim đập chân run…
Thở phào nhẹ nhõm
Khi cái tên bị gọi lên bảng không phải của mình. Tuy nhiên, nếu thầy cô giáo còn tỏ ra có ý định gọi kiểm tra thêm, chu kỳ lại bắt đầu từ hành động “mở sách tìm đáp án” cho câu hỏi mới.
Từng ấy biểu hiện đã đủ để kết luận bệnh “sợ kiểm tra miệng mãn tính” cho teen chưa nhỉ?