Tôi và anh ấy đã yêu nhau được hơn nửa năm. Anh ấy là một người hiền lành, dịu dàng, và rất chu đáo. Anh ấy chăm sóc, quan tâm, lo lắng cho tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Vì ở cùng quê nên thỉnh thoảng 2 đứa lại về quê cùng nhau, thời gian ấy tôi rất hạnh phúc, tưởng chừng như yêu và được anh yêu là một điều may mắn nhất trên đời.
Vậy nhưng mọi chuyện sụp đổ khi tôi tình cờ biết được anh ấy có tật ăn cắp vặt. Lúc đầu tôi cũng chưa biết, tưởng là có trộm vào nhà nên coi như chuyện xui xẻo. Đó là một lần bạn cùng phòng của tôi mất một cái máy nghe nhạc mới mua, lúc đó có anh ở đấy, nhìn hai đứa mặt méo xệch vì nó dành dụm mãi mới dám mua cái máy đó, anh còn an ủi chúng tôi là của đi thay người. Biết là vậy nhưng vẫn buồn, vẫn tiếc của.
Tôi phát hiện ra rằng anh có tật hay ăn cắp vặt khi một lần anh đến phòng tôi ăn cơm, lúc đó có bạn thân của tôi vừa ở trong miền Nam ra chơi, và bỗng dừng cái iPhone 4s của nó “không cánh mà bay”. Lúc đầu chúng tôi lại nghĩ có trộm vào nhà nhưng không, tôi gạt phằng ý nghĩ ấy đi khi cửa nẻo chúng tôi đã khóa chặt. Dáo dác một lúc thì chúng tôi buồn bã nằm xuống giường, tôi với tay vào cặp sách của anh để lấy cái sạc điện thoại (sạc điện thoại của tôi bị mất nên tôi thường lấy sạc của anh thì bỗng thấy chiếc iPhone của bạn tôi đang nằm chễm chệ trong đó, đã tắt nguồn. Tình cờ lúc đó bạn tôi cũng thấy nhưng bạn ấy là một người tế nhị, không nói gì hết, và lúc đó tôi giả vờ reo vui mừng rằng thấy ở dưới gối rồi.
Ảnh minh họa (Nguồn: Kootation)
Với vẻ ngoài hiền lành như thế thì tôi không bao giờ nghĩ lại anh có tật xấu ấy. Tôi sốc vô cùng. Rồi tôi cố gắng tra khảo anh, anh khai máy nghe nhạc trước đây cũng là anh lấy. Mảnh pha lê hình trái tim tặng tôi hôm sinh nhật cũng là anh “nhặt được” trên bàn của đồng nghiệp ở công ty (vì lúc đó anh không hề có tiền để mua món đồ ấy). Tôi đã khóc rất nhiều khi biết anh lại là người như thế. Anh đã cầu xin tôi tha thứ, hứa sẽ không tái phạm nữa, tôi giận anh một thời gian nhưng vì yêu anh, tôi đã bỏ qua.
“Một lần mất tín, vạn lần mất tin”, bẵng đi một thời gian dài, hôm nọ, người anh sống cạnh phòng tôi kêu rằng anh bị mất đồng hồ. Anh bảo đã đảo tung khắp phòng rồi vẫn không thấy mặc dù anh đi làm về mới cởi ra để trên bàn. Tôi về phòng, tức giận hỏi anh (hôm ấy anh sang chỗ tôi chơi), ban đầu anh khăng khăng bảo anh không lấy nhưng rồi tôi lại khóc, tôi giả vờ dọa chia tay để hỏi anh. Và trời đất lại sụp đổ thêm một lần nữa khi anh thú nhận rằng vì cần tiền nên anh mới lấy trộm. Tôi bắt anh phải trả lại cho anh ấy nhưng anh bảo anh đã bán nó cho một người lạ từ lúc nãy khi ra ngoài đi chợ mua đồ ăn để về nấu nướng.
Tôi vô cùng thất vọng về anh. Những lời hứa sửa chữa sai lầm của anh bỗng khiến tôi khinh bỉ. Tôi đã hy vọng anh có thể sửa đổi nhưng cái tính ăn cắp vặt như đã ăn sâu vào con người anh, anh đã ăn cắp rất nhiều đồ của người khác. Tôi thực sự không muốn yêu anh thêm nữa.
Tôi đã nghĩ rằng tôi đã có thể đoạn tuyệt với anh, nhưng khi xa anh tôi cảm thấy rất sợ, rất trống rỗng, sợ không còn được ai hỏi han, chăm sóc. Nếu tiếp tục với anh thì tôi cảm thấy mình không đủ can đảm khi từ lần này đến lần khác phải chứng kiến tính ăn cắp vặt của anh. Tôi không biết anh sẽ thế nào khi sống giữa cái nhìn ngờ vực, ghét bỏ của bạn bè, đồng nghiệp, hàng xóm vì cái tính xấu đó.